Triệu Trinh cười phá lên, nghĩ thầm: “Thằng oắt con, muốn trêu tôi à, còn non lắm”
Ông ta nói: “Cậu Tần, đối với một số nhà giàu thì một trăm tỷ là vấn đề khó, nhưng đối với cậu thì đây lại là chuyện rất đơn giản. Cậu khống chế giao dịch súng ống của Châu Á với các nước bên ngoài còn gì, làm vài sang Châu Âu là kiếm lại được vốn rồi còn gì?”
Tần Minh chửi thầm trong lòng: “Lão hồ ly này, ông nói thì hay lắm, chẳng lẽ không phải trả lương cho nhân viên? Súng ống đạn dược thì không cần bỏ vốn chắc?”
Tần Minh đáp: “Giá như nào thì nói thật như thế đi, tôi cũng nghe Lương béo nói rồi, hai mươi tỷ, không thể nhiều hơn được. Ông Triệu, tôi cũng biết là các ông cũng không thật thà cho lắm. Chuyện của Thường Tuyết tôi còn chưa tính toán đâu, chuyện đó là người thật việc thật, nhân chứng còn từng đến gặp cảnh sát Tôn bên nhà họ Tôn kia kìa. Tôi cũng biết, trên con đường phát triển Thế kỷ Hoàn Vũ thì cũng chẳng thể tránh được việc đấu đá với nhau, không ai cam lòng ngồi dưới người khác cả. Nhưng mà, chuyện các ông bắt cóc Thường Tuyết, ba nuôi tôi đã rất tức giận, tôi đã đích thân áp chế cơn giận đó xuống đấy”
Triệu Trinh hít sâu một hơi, nhìn Tần Minh, nhìn vết sẹo trên trán anh, mặc dù ngoài mặt thì ông ta tỏ ra là mình không quan tâm, nhưng mà trong lòng ông ta lại dậy sóng: “Thằng oắt con này lại dám uy hiếp mình. Nhưng mà chuyện bắt cóc Thường Tuyết có vấn đề, giờ lại thành điểm yếu của mình rồi. Bây giờ đang là thời gian nhạy cảm, những thành viên khác trong hội đồng quản trị lúc nào cũng chỉ rình để kiếm cớ gây sự thôi”
Tần Minh thấy Triệu Trinh trầm ngâm như vậy thì nói thêm: “Đợt trước con riêng Triệu Tụng Lễ của ông đầu tư vào mỏ dầu ở Châu Phi rồi gặp vấn đề. Ông cụ Tần ở Thượng Hải cũng đã gặp tôi để móc nối quan hệ, Triệu Tụng Lễ cũng đã gặp thư ký của tôi rồi. Tôi nghĩ là sau này hai nhà làm thông gia với nhau, nên cũng đã giúp đỡ rồi”
Triệu Trinh nói: “Cuối cùng thì cậu cũng đã nắm quyền kiểm soát hết cả mỏ dầu ở Châu Phi đó rồi, có bị thiệt miếng nào đâu”
Tần Minh cười phá lên: “Cùng nhau kiếm tiền mà, chẳng qua tôi là người kiếm được nhiều nhất thôi”
Triệu Trinh đứng lên, cầm điện thoại. Ông ta đang đợi tin nhắn, lúc nãy ông ta đã phải người đến ký túc xá của Triệu Chính Ngôn để kiểm tra xem có phải là Triệu Chính Ngôn đang ở trường thật không. Bây giờ tính ra thì cũng không còn nhiều thời gian nữa rồi. “Ting ting” Một bức ảnh chụp Triệu Chính Ngôn đang nằm ngủ được gửi vào điện thoại di động của Triệu Trinh.
Triệu Trinh đọc xong tin nhắn thì lập tức xóa luôn.
Triệu Trinh thở phào một hơi, sau đó quay lại nói tiếp: “Chuyện lần này chỉ là một sự hiểu nhầm, cậu Tần nửa đêm nửa hôm đến tận đây thì tôi cũng không so đo nữa. Bảy mươi tý."
Tần Minh vẫn cố sống cố chết nói: “Hai mươi tỷ thôi, không thêm đồng nào hết. Ha ha, ông cụ Triệu muốn đòi tiền sính lễ sớm như vậy cơ à?"
Triệu Trinh nheo mắt lại, nhìn Tần Minh sống chết không chịu nhả tiền ra thì cũng thấy rằng Tần Minh rất quyết tâm, ông ta đành phải thở dài nói: “Được rồi, bốn mươi tỷ. Cậu Tần, đây là sự nhượng bộ lớn nhất của tôi rồi, không thì thôi không bàn nữa.
Tần Minh đứng dậy, nói: “Xem ra ông Triệu không có lòng thương con cháu như tôi gì cả. Hai mươi tỷ, bao giờ ông Triệu nghĩ thông rồi thì trả người cho tôi sau cũng được.
Dù rằng Triệu Trinh là người từng trải qua nhiều sóng gió, nhưng thấy hành động không theo lẽ thường của Tần Minh thì ông ta vẫn bị ngạc nhiên.
Vậy là anh không cứu người nữa? Không nói về chuyện bồi thường nữa à?
Tất nhiên là Tần Minh cũng muốn cứu Vũ Long, nhưng anh không muốn để Triệu Trinh dắt mũi mình. Anh muốn nắm quyền chủ động.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!