Tần Minh nhấc tấm bảng của mình lên rồi nói: “Hai mươi triệu.”
“Ồ”
Tất cả mọi người trong phòng đều ồ lên, giá tiền này quá cao so với giá trị vốn có của loại thuốc kia, mà rõ ràng là đang có hai người đang tranh nhau, tại sao cậu thanh niên trẻ kia lại xen vào chứ?
Lý Tinh Hồng cười nói: “Ồ? Sợ mình bị đánh chết nên mua thuốc đề phòng đấy à?”
Tần Minh đáp lại với giọng điệu mỉa mai: “Tôi sợ lỡ tay đánh chết anh nên mua thuốc về để đề phòng trước, nhỡ lại xảy ra chuyện thì lại phiền chết mất.”
Lý Tinh Hồng khinh khỉnh nói: “Nghe nói là cậu đã tình nguyện rời khỏi nhà họ Triệu để ra mặt giúp Tôn Thường Hi rồi cơ mà. Người nhà mình mà cậu còn vứt bỏ được thì sợ phiền phức gì chứ? Giả vờ giả vịt”
“Câm miệng lại cho tôi!”
Tần Minh nổi giận: “Không có tiền thì đứng tránh sang một bên mà xem, xen mềm vào làm gì? Không phục thì ra giá đi xem nào. Giỏi thì trả giá một trăm triệu ấy. Đồ nghèo hèn như anh có chừng ấy tiền không?"
“Sao ông đây lại không có chứ?”
Lý Tinh Hồng bị Tần Minh kích để, anh ta biết rõ, nếu bây giờ ra giá thì đúng là một việc làm không hề lý trí chút nào, nhưng anh ta vẫn bị kích thích, anh ta giơ bảng lên nói: “Một trăm triệu, ai dám giành với tôi hả? Để đêm nay tôi cho người đó cuốn gói ra khỏi thành phố Bắc Kinh này luôn.
Phản ứng đầu tiên của Tần Minh là ngạc nhiên, còn những người khác thì chỉ thấy cạn lời với phản ứng này của Lý Tinh Hồng.
Có vẻ như tất cả mọi người đều biết đến cậu ấm của thành phố Bắc Kinh này rồi.
Người phụ trách việc đấu giá của Nhất Phẩm Đường thì sợ đến mức ngây ra, sao hai người này cạnh tranh kinh thế?
Anh ta lắp bắp: “Một trăm triệu, còn ai, còn ai trả giá cao hơn nữa không? Nhà họ Lý đúng là nhiều tiền thật đấy”
Hai người vừa nãy tranh thuốc với nhau đều yên lặng lắc đầu, cả hai người họ đều không dám tranh giành với Lý Tinh Hồng.
“Ha ha ha.”
Lý Tinh Hồng đắc ý cười lớn: “Đồ dế nhũi, dám đọ tiền với ông đây à? Ông đây đành phải dẫn trước thôi, mà dù sao thì tôi cũng tiêu tiền của bản thân, còn cậu thì sao? Đồ phế vật.
“Một tỷ”
Tần Minh bình tĩnh giơ biển lên, sau đó nói: “Lại đây nào, xem ai nhiều tiền hơn. Ném mười tỷ xuống sông Trường Giang tôi còn chẳng xót, tiền có là gì chứ? Tôi không có hứng thú với tiền.”
Lúc này, mọi người lại quay sang nhìn Tần Minh, sao cậu thanh niên với gương mặt lạ hoắc này lại ra tay hào phóng như thế chứ, còn chẳng coi tiền ra gì.
Người phụ trách việc đấu giá không kiềm lòng được mà nói: “Anh gì ơi, số tiền này được tính theo đơn vị nhân dân tệ chứ không phải là Việt Nam đồng đâu ạ.”
Tần Minh sững người: “Vậy hả? Là nhân dân tệ sao? Sao anh không nói sớm chứ, lại để tôi hiểu nhầm mất rồi.”
“Ha ha ha ha..”
Mọi người ở hội trường đều cười phá lên, mọi người cười nói: “Thắng nhóc này đến đây để đùa à?".
“Chậc chậc, hóa ra là đến để quấy rối, đồ ngây thơ.
“Này, không có tiền thì đừng ở đây mà quấy rối, thời gian của chúng tôi là vàng là bạc đấy.
“Sao cậu ta có tư cách để vào đây vậy? Sao bảo các bước thẩm tra ở đây gắt gao lắm cơ mà?"
“Nhóc con, về nhà mà bú sữa mẹ đi, lại còn dùng Việt Nam đồng chứ? Vậy mà cũng được à?”
Lý Tinh Hồng cũng hất cằm lên với vẻ đắc ý, còn tự cảm thấy mình coi một người ngốc nghếch như Tần Minh làm đối thủ là một việc tự hạ thấp thân phận của mình xuống.
Nào ngờ rằng Tần Minh lại bất ngờ lên tiếng: “Tôi còn tưởng đơn vị ở đây là đô la mỹ. Thế thì tiết kiệm được kha khá tiền cho tôi rồi.”
Tất cả mọi người ở hội trường lập tức ngẩn ra, bầu không khí bỗng lặng ngắt như to.
Người phụ trách việc đấu giá hơi nheo mắt lại, mấy người có tiền này bị vả đau phết đấy.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!