Tần Minh cắn môi, điều này là thật, Trương Toàn Chân vẫn còn đang trốn, nhưng khó có thể đảm bảo rằng sau này nhà họ Lâm năng lực có hạn, bắt buộc phải dựa vào Hoàng phái mạnh mẽ hơn.
Anh nắm chặt tay nói: "Được, thi thì thi, khi nào?"
Tống Nghĩa Tinh nói: "Ngày kia, vừa là quyết định thắng thua, cũng là phân sinh tử"
"Chờ một chút! Anh nói cái gì?"
Lâm Vũ Nhu vốn luôn trầm mặc đột nhiên đứng lên, hỏi: "Phân sinh tử? Đây không phải là thi đấu bình thường thôi sao, sao mấy người không nói sớm? Mấy người rõ ràng là đang cố ý che giấu.
Tần Minh nhíu mày.
Tổng Nghĩa Tinh lắc đầu nói: "Không thể nào, đàn em, nếu cậu không đồng ý thì không đến cũng được. Lần thi đấu này cần tìm mười người, tôi và em gái tôi đều phải tham gia. Quên không nói cho cậu biết, thật ra Lý Đạt Khai đó năm nay mới hai mươi lăm tuổi, anh ta là người lợi hại nhất trong số mười người nhà họ Lý cử đi."
Tổng Nghĩa Linh vỗ vỗ Tần Minh nói: "Cậu có ba ngày để suy nghĩ, chúng tôi đi trước đây"
“Tần Minh, anh không được đi
Hai anh em Tống Nghĩa Tinh vừa đi thì Nhiếp Hải Đường với Mộc Tiêu Kiều cùng đến, cả hai đều khuyên Tần Minh không thể tham gia vào cuộc đấu của Hoàng phái và nhà họ Lý.
Mộc Tiêu Kiều nói: “Khoảng thời gian này trong Hoàng phái có rất nhiều cao thủ luyện võ trẻ tuổi bị đánh úp, tất cả đều bị thương nằm viện, lần này nhà họ Lý bất chấp rồi. Tần Minh, lần này Trương chân nhân gây rắc rối, anh không thể tham gia vào được.
Nhiếp Hải Đường cũng lên tiếng: “Em nghe được tin tức, sếp Chu với đại sư Hoàng không muốn hoàn toàn trở mặt với nhà họ Lý, quyết định nhịn những chuyện này. Tất cả được quyết định ở cuộc thi ba ngày sau, rất có thể người nhà họ Lý sẽ ra tay tàn nhẫn để giành được chiến thắng. Đây hoàn toàn là một trận đấu sống còn.”
Tần Minh nhìn hai cô gái quan tâm đến anh, trong lòng ấm áp, nhưng anh vẫn kiên quyết nói: “Anh phải đi, gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, hai người yên tâm đi, anh sẽ tham gia với thân phận của Triệu Chính Ngôn, có thế nào cũng không xảy ra chuyện đâu, đúng không?"
Hai người đưa mắt nhìn nhau, đúng là với thân phận của Triệu Chính Ngôn thì Tần Minh hoàn toàn có thể đảm bảo an toàn.
Nhiếp Hải Đường lại nghi ngờ hỏi: “Nhà họ Tần cho anh ra mặt tham gia sao?”
Tần Minh đáp: “Đây không phải chuyện họ có thể ngăn được anh.
Mặt khác, nhà họ Tần cũng có được danh sách mười người trong trận thi đấu ba ngày sau, bên trên có ba chữ Triệu Chính Ngôn.
Triệu Trinh cau chặt mày, gọi Triệu Tụng Lễ đến hỏi: “Mày dạy con trai kiểu gì thế? Lúc này mà còn tham gia vào? Bây giờ nhà họ Lý đang ra mặt cho nhà họ Triệu chúng ta, Triệu Chính Ngôn lại đi tham gia, đây chẳng phải tự vả mặt mình à?”
Triệu Tụng Lễ rất bất lực, đáp: “Ba, gần đây thằng bé hơi nổi loạn, con lập tức bảo thằng bé đừng đi.
Triệu Trinh phất tay, nói: “Thằng nhóc này gần đây khá nổi loạn, lớn rồi. Cần phải dạy dỗ nó, bây giờ lớn một chút thì vẫn có thể khống chế được, sau này gây ra chuyện thì khó mà kiểm soát. Cử vài người đi đánh một trận là nó ngoan ngoãn ngay.” “Đánh một trận? Ba, thế này cũng. Triệu
Tụng Lễ cau mày, có vẻ rất không muốn. “Sao? Đau lòng?” Triệu Trinh nặng nề hừ một tiếng, nói: “Làm ngay đi, để nó yên ổn vài này.”
Triệu Tụng Lễ nhìn ba tức giận thì cúi đầu, không nói thêm nữa.
Triệu Tụng Lễ ra khỏi nhà họ Triệu, lập tức gọi cho Tần Minh, nói: “Chính Ngôn, đang ở đâu thế? Đến quán trà Tam Đồn Môn đi, có chuyện muốn nói với con” “Con nhất định phải đi thi đấu, con không đến” Tần Minh đáp.
Triệu Tụng Lễ giục: "Không phải chuyện thi đấu, là chuyện khác, con đến đi.”
Tần Minh cúp điện thoại, do dự giây lát rồi vẫn đi xem thử, dù sao thì bây giờ anh cũng đang đóng giả Triệu Chính Ngôn mà.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!