Thường Hồng Hi nhìn quả tên lửa không nổ mà tuyệt vọng, ủ mưu, nhẫn nhịn, tích luỹ lực lượng mấy chục năm cuối cùng lại thất bại trong gang tấc. Ông ta vô cảm ngồi trên xe lăn, không biết tóc đã bạc trắng từ bao giờ, trông ông ta chẳng hề có tinh thần.
Tần Minh nheo mắt hạ lệnh: “Khởi hành, về Hoa Hạ.
“A lô, Tiểu Lý, rút tên lửa đi, không sao rồi?”
Ở một phía của du thuyền, Triệu Trình dùng điện thoại vệ tinh gọi cho Lý An Bình đang ở Hoa Hạ xa xôi, tên lửa đạn đạo trong khu vực Hoa Hạ là thủ đoạn cuối cùng của ông cụ.
Triệu Trinh cúp máy rồi cảm thán: “Vẫn còn vài con bài chưa dùng đến, thế lại may, đúng không ông Trương?"
Từ trong bóng tối, Trương Toàn Chân chậm rãi lại gần.
Triệu Trinh quay đầu nhìn ông ta, nói: “May nhờ có ông kiên trì tìm kiếm mấy chục năm mới tìm về được đứa cháu này của tôi. Hơn nữa còn lót đường cho cậu ta, để cậu ta trở về từng bước một
Trương Toàn Chân cười gượng: “Cũng bình thường. Triệu Trinh, ông nói cho tôi biết, có phải năm đó ông tố giác Thường Đức Khải, rồi lại nói cho Thường Hồng Hi để đối phương đi báo cho Thường Đức Khải biết mà chạy trốn không?”
Triệu Trinh gật đầu: “Khi ấy ba tôi vừa mới qua đời, không rõ nguyên nhân cái chết, Đức Khải không dám nói thẳng với tôi, trong lòng tôi oán hận, bèn tố giác ông ta. Nhưng sau đó tôi biết được ông ta chỉ trộm vài loại thuốc đặc biệt, vợ ông ta cần những thứ thuốc đó nhưng chưa được phân phối cho. Tôi cho Thường Hồng Hi biết, muốn cho đối phương báo với Đức Khải một tiếng để ông ta đề phòng thôi.
“Chẳng ngờ.”
Triệu Trình nhoài người trên lan can của con thuyền với vẻ rầu rĩ.
Trương Toàn Chân hỏi: “Chiếc xe năm đó đâm chết Thường Đức Khải không phải do ông sai người đi làm đấy chứ?”
Triệu Trinh hồi tưởng lại, nói với giọng bùi ngùi: “Ông với tôi làm anh em mấy chục năm, dù tôi bị lừa gạt, hại chết Bạch Mạt Dương, trở mặt thành thù với Mộc Hải Nhiễm, ông vẫn tin tưởng tôi, tha thứ cho sai lầm lúc xưa của tôi. Mặt ngoài giữ khoảng cách với tôi, đề phòng Thường Hồng Hi, sao bây giờ lại nghi ngờ tôi rồi? Tôi không phải hạng người tính kế anh em của mình.
“Nguyên nhân cái chết của ba tôi cũng chỉ có mình Thường Đức Khải không nói rõ ràng được. Trước kia tôi còn muốn tìm ông ta hỏi cho ra nhẽ, cho nên không thể ra tay với ông ta được.”
“Thường Đức Khải chết, vì thế nhà họ Triệu bọn tôi còn bị không ít người nhà họ Thường tấn công và chết rất nhiều thành viên. Tôi biết có điều mờ ám trong chuyện này, tôi không nói gì”
“Hơn nữa nhiều người nhà họ Thường chết cũng không phải do tôi, tôi không gánh tội này đâu. Chẳng phải những năm qua tôi và ông vẫn đang điều tra hay sao? Vậy nhưng đều không có kết quả.
Trương Toàn Chân siết chặt nắm đấm, rồi ông ta thở dài, nói: “Hôm đó ở miếu Quảng, từ đầu đến cuối Thường Nhụy không nói thật một câu nào với tôi. Tôi nhận ra được bà ta đang nhẫn nại, tôi không nên giết bà ta, theo giao ước khiến bà ta trọng thương là được rồi”
Triệu Trinh lắc đầu, đanh mặt nói: “Đã rất lâu tôi không nói chuyện với bà ta, tỉnh ra cũng hơn hai mươi năm rồi. Ngày ngày bà ta trốn trong am ăn chạy niệm Phật, bà ta có nói hay không cũng thế thôi, chứng cứ vô cùng xác thực, bà ta kết hôn với tôi là có mục đích riêng. Ly gián mấy người anh em chúng ta là mục đích của bà ta, giúp đỡ Thường Hồng Hi hủy diệt nhà họ Triệu bọn tôi cũng là mục đích của bà ta. Ông không ra tay thì tất cả những gì chúng ta làm đều là công dã tràng”
“Thôi, tôi mệt rồi. Trương Toàn Chân nói, giọng mỏi mệt.
Triệu Trinh nói: “Những việc này vẫn chưa kết thúc, là ai nấp trong bóng tối thao túng khiến năm anh em chúng ta trở mặt thành thù, rốt cuộc kẻ giật dây phía sau là ai, không thể cứ bỏ qua như thế được”
“Tôi mệt mỏi rồi”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!