Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thiếu Gia Trời Ban, Ba Mẹ Mông Lung

“Nhưng cái này cũng không đại biểu mẹ không thương các con, ngược lại, mẹ vĩnh viễn đều yêu các con.”

Cô lau nước mắt, nói tiếp: “Hoan Hoan, ba bề bộn nhiều việc, mẹ lại không thể thường xuyên ở bên cạnh các con, sau này con giúp mẹ chăm sóc Nhạc Nhạc, được không?”

Hoan Hoan gật đầu, lại lắc đầu, từng giọt nước mắt trào ra: “Mẹ, mẹ sao không sống với chúng con? Hoan Hoan muốn mẹ sống cùng chúng con cơ.”

“Hoan Hoan đừng khóc, ” Cố Bảo Bảo đau lòng không chịu nổi, lau nước mắt cho bé, “Hoan Hoan là một tiểu nam tử hán, chỉ có thể chảy máu không được phép rơi lệ, biết không?”

Bé quệt miệng, kiên cường gật đầu.

“Hoan Hoan, mặc dù mẹ không sống cùng các con, nhưng mẹ sẽ không rời xa các con, đây là số điện thoại của mẹ, nếu có chuyện gì thì lập tức gọi cho mẹ, được không?”

Nói rồi cô đưa dãy số đã viết từ lâu vào bàn tay bé nhỏ của Hoan Hoan.

Hoan Hoan mở ra đọc một lần, nhớ ở trong lòng, mới thận trọng để vào túi sách.

“Mẹ, ” Bé hỏi: “Mẹ không sống với chúng con, có phải là có điều gì khổ tâm hay không? Giống như trước đây mẹ đưa Nhạc Nhạc đi vậy?”

“Hoan Hoan!”

Cô có chút nghẹn ngào, không ngờ được Hoan Hoan sẽ nói ra lời thân thiết như thế, nhưng vô luận như thế nào, “Hoan Hoan, đây đều là sai lầm của mẹ, nhưng việc mẹ sinh ra con và Nhạc Nhạc, cho tới bây giờ chưa từng hối hận. Hoan Hoan, nếu như ba tìm một người mẹ mới cho các con, nếu như mẹ mới đối tốt với con và Nhạc Nhạc, các con nhất định phải thử tiếp nhận, có được hay không?”

Hoan Hoan sửng sốt, “Mẹ, mẹ đang nói dì Tâm Du sao ạ?”

Không chờ cô có phản ứng, Hoan Hoan kiên quyết lắc đầu: “Con có mẹ, con không cần dì Tâm Du làm mẹ con. Cho dù có một ngày ba kết hôn với dì Tâm Du, dì cũng không phải mẹ con!”

Nghe lời bé, từng giọt nước mắt từ khóe mắt Cố Bảo Bảo trào ra.

“Mẹ, mẹ đừng khóc.”

Hoan Hoan giơ bàn tay bé nhỏ lau nước mắt cho cô, “Hoan Hoan biết mẹ có nỗi khổ tâm, mẹ yên tâm, con và Nhạc Nhạc sẽ ngoan, chờ mẹ quay về.”

“Hoan Hoan!” Cô kéo bé vào lòng, Hoan Hoan thật hiểu chuyện, trong lòng cô dù vui vẻ nhưng cũng càng yêu thương bé nhiều hơn.

Tha thứ cho mẹ, tha thứ cho mẹ!

Ra khỏi nhà hàng, Cố Bảo Bảo không có bỏ đi ngay, cô không đành lòng làm trò trước mặt Nhạc Nhạc, mà Nhạc Nhạc cũng sẽ bởi vậy cả đêm không ngủ được.

Cho nên cô dự định quay về biệt thự Mục Tư Viễn, dỗ Nhạc Nhạc ngủ rồi sẽ đi.

Ngồi trên xe, Mục Tư Viễn lại nói: “Thời gian còn sớm, chúng ta tới khu vui chơi đi.”

Vừa nghe được ba tiếng “khu vui chơi”, Hoan Hoan và Nhạc Nhạc đều cao hứng, Cố Bảo Bảo không thể làm gì khác hơn là im lặng nghe theo.

Tới khu vui chơi, Hoan Hoan liền dẫn Nhạc Nhạc tới chỗ đu quay ngựa gỗ.

Bé rất quen thuộc ở đây, rất nhanh dẫn Nhạc Nhạc ngồi trên ngựa, Mục Tư Viễn chỉ cần theo sau trả tiền là được.

Ngựa gỗ quay chầm chậm, Hoan Hoan vỗ tay nhỏ bé kêu to: “Ba, mẹ, con đang bay nè!”

Nhạc Nhạc nghiêng đầu nhỏ, cũng học anh trai vỗ tay, bộ dáng khả ái chọc cười Cố Bảo Bảo.

Cười xong lại cảm giác có ánh mắt nào đó tập trung vào mình, cô không tự chủ chuyển con ngươi, đụng vào ánh mắt anh.

Nụ cười liền cứng đờ, cô lúng túng quay đầu đi, anh lại tới đứng cạnh cô: “Bảo Bảo, ”

Anh nói với cô: “Lời hôm nay anh nói, em hãy suy nghĩ một chút.”

Cô ngẩn ra, theo đó cười quay đầu.

Ánh đèn từ đu quay ngựa gỗ chiếu vào gò má cô, đôi mắt cô xinh đẹp như những ngôi sao trên bào trời, cái mũi thẳng cùng đôi môi đỏ tươi đều tản mát ra hương vị mê người.

Trong lòng Mục Tư Viễn run lên, chân định bước tới vì lời cô nói mà dừng lại: “Không cần nghĩ nữa.”

Mục Tư Viễn nắm chặt lấy lan can, lát sau, khi đu quay dần giảm tốc độ, anh mới nói: “Vì Hoan Hoan và Nhạc Nhạc, anh sẽ cho em một cơ hội nữa để suy nghĩ!”

Trong khi nói thì ngựa gỗ đã ngừng lại, Hoan Hoan dắt tay Nhạc Nhạc vui vẻ chạy ra, “Ba, mẹ, chơi vui quá đi!”

Bé cười hì hì nói, bỗng thấy cách đó không xa có người cầm máy ảnh đang mời chào khách.

Bé lập tức chạy tới dẫn người nọ ra chỗ mình, “Xin chú chụp cho chúng cháu một tấm hình”

Nói xong bé lại lắc đầu: “A không phải, là bốn tấm!”

“Hoan Hoan. . .” Mục Tư Viễn gọi bé, dường như có chút không vui.

Hoan Hoan lập tức không nói nữa, cặp mắt to đáng thương nhìn ba.

Cố Bảo Bảo đau lòng tiến lên ôm lấy bé: “Nào, mẹ và con cùng chụp nhé?”

Cô lại ôm Nhạc Nhạc, ngẩng đầu nói với người chụp ảnh: “Xin chụp cho ba mẹ con chúng tôi, cám ơn anh.”

Hoan Hoan gật đầu, vẫn khát cầu nhìn về phía Mục Tư Viễn, sau khi xác định ba không muốn chụp mới thôi quay đầu lại.

“Được rồi, anh bạn nhỏ nhìn máy ảnh nào, ”

Người chụp cẩn thận tỉ mỉ bắt lấy nụ cười Nhạc Nhạc thì liền thấy một người xông vào, đứng ở bên cạnh người phụ nữ đang ôm con.

Anh ta sửng sốt, sau đó mỉm cười ấn chụp, ngay sau đó máy liền có ảnh ra.

Hoan Hoan cao hứng cầm lấy ảnh, đưa cho Nhạc Nhạc: “Đây là của em.”

Rồi lại đưa cho Cố Bảo Bảo và Mục Tư Viễn: “Ba, mẹ, đây là của hai người.”

Tấm cuối cùng bé yêu thích không buông cứ nhìn mãi rồi mới để vào cặp sách.

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận