“Hai đứa quen nhau à?” Giang Tịnh Du như không chịu nổi Hoàng Thế Dương ồn ào nãy giờ, anh lên tiếng.
“Không!”
“Vâng!”
Hai đứa nhỏ đồng thanh đáp.
Hoàng Thế Dương cũng nghe thấy Yến Tri An trả lời, hắn ngượng ngùng gãi đầu, giải thích: “Chiều thứ bảy tuần trước có gặp nhau một lần.”
Giang Tịnh Du gật đầu. Vậy tức là không phải thân nhau lắm, tự nhiên lòng anh thấy nhẹ nhõm hẳn. Anh nhìn Yến Tri An, dịu giọng nói: “Làm lỡ thời gian của em rồi.”
“Tôi còn có tiết, tôi đi trước.” Cậu nói, “Tạm biệt chú.”
Nói xong cậu rời đi ngay lập tức chẳng để Hoàng Thế Dương kịp phản ứng gì hết.
“Anh Du, anh quen Yến Tri An à?” Nhìn bóng lưng của Yến Tri An, Hoàng Thế Dương có chút lưu luyến. Vì thế, hắn cũng không thể nhìn thấy ánh mắt Giang Tịnh Du cũng đang nhìn Yến Tri An không rời mắt.
Giang Tịnh Du lơ đãng mà đáp: “Gặp mặt mấy lần, em ấy là bạn của Cẩn Diên.”
“Ồ!”
Hoàng Thế Dương cũng được coi là học bá trong trường đại học A. Nhân duyên cũng rất tốt, bản thân hắn cởi mở, rất thích kết bạn, nhưng trái ngang thay là hắn không thích hóng drama trong trường cho lắm. Chính vì vậy, mặc dù Yến Tri An nổi tiếng, nhưng Hoàng Thế Dương lại biết rất ít về cậu.
Mỗi cuối tuần hắn đều đến thư viện tìm tài liệu, lần nào cũng nhìn thấy một thanh niên xinh đẹp toả sáng đang im lặng đọc sách ở một góc. Hình ảnh đó đẹp đến nỗi in sâu vào trong trí nhớ hắn. Lúc này, Hoàng Thế Dương mới để ý đến người nọ, hỏi các bạn của mình mới biết đó là Yến Tri An, thủ khoa toàn trường năm nay.
Cậu bạn kia còn cảm khái một câu: “Tân sinh viên năm nay mạnh quá, vừa giỏi vừa đẹp lại còn siêng nữa. Tôi theo không kịp, đúng là sóng sau xô sóng trước.”
Hoàng Thế Dương là á khoa khoa công nghệ của năm ngoái. Thủ khoa của trường năm ngoái là khoa quản lý.
“Bạn Cẩn Diên à!” Hoàng Thế Dương lẩm bẩm.
“Tịnh Du, cậu đến đó à?” Một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của hai người.
Giang Tịnh Du nhìn cô gái vừa mới gọi mình, cô đang đi về hướng này.
“Nam Ly.” Anh gật đầu với cô một cái.
“Chị!” Hoàng Thế Dương nhìn thấy người đến thì nhảy tưng tửng lên. Bị Hoàng Nam Ly gõ đầu một cái mới tủi thân mà im lặng.
“Lớn thế rồi mà còn cái dạng đó, em đó! Bao giờ mới nên người chứ!” Hoàng Nam Ly nhéo nhéo tai của hắn.
Hôm nay Giang Tịnh Du đến đại học A là để gặp người này, Hoàng Nam Ly.
___
Yến Tri An mang theo rối rắm rời đi. Cậu nhìn chiếc thẻ có ghi số phòng A37 mà thấy nhộn nhạo. Cậu là người thích yên tĩnh, mà cái người tên Hoàng Thế Dương kia khá là ồn ào. Nếu như chung phòng nghiên cứu, có khi nào cậu bị hắn phiền đến phân tâm không?!
Một bóng người lén lút đi đằng sau Yến Tri An, khi mà cậu lơ đãng nhất, hắn bổ nhào lên vai cậu. Yến Tri An giật mình, đẩy mạnh người kia ra.
“Giang Cẩn Diên!”
“He he, đã mấy ngày không gặp cậu, tôi nhớ chết mất.” Giang Cẩn Diên ôm chặt tay Yến Tri An, cọ cọ má lên đó lấy lòng.
“Tránh ra tránh ra.” Yến Tri An ghét bỏ hắn. Cũng chỉ mấy ngày, không phải hắn còn bị cấm túc à? “Hôm nay cậu không có tiết mà?”
“Đúng rồi nè.” Giang Cẩn Diên nói, “Cậu gặp chú tôi không, chú ta đưa tôi đến đó.”
Hắn sẽ không nói là hắn mè nheo, bám bám dính dính lấy ông chú kia của mình hai ngày liên mới được đi ra ngoài đâu. Với tính cách của Giang Cẩn Diên, ngoài đi học ra, thời gian còn lại bắt hắn yên tĩnh một chỗ là một phương pháp tra tấn cực hình, hắn chịu không nổi.
“Ừ. Chú ấy ở toà hành chính ấy.”
“Cậu biết Hoàng Thế Dương không?” Yến Tri An suy nghĩ một lúc, cậu vẫn quyết định hỏi Giang Cẩn Diên.
Tên này mặc dù có hơi không thành thật, nhưng quan hệ rộng lắm, kết bạn với cả trường, chắc sẽ biết được Hoàng Thế Dương thôi. Hoàng Thế Dương cũng bảo hắn nổi tiếng mà, tùy tiện hỏi bất kỳ ai cũng biết…
“Hoàng Thế Dương à?” Giang Cẩn Diên ngẫm nghĩ, cái tên này nghe quen quen nè.
“A, năm hai, lớp công nghệ 2.” Hắn nói: “Không phải cùng khoa với cậu à? Thế mà cậu còn hỏi tôi? Chậc chậc!”
Yến Tri An mặc kệ câu sau của hắn, cậu gật đầu: “Ừ, lớp công nghệ 2.”
“Sao cậu lại nhắc đến anh ta?”
“Nãy gặp, anh ta đi cùng với chú của cậu.”
Giang Cẩn Diên lại chậc chậc hai tiếng. “Cậu đừng quan tâm anh ta, anh ta nói nhiều lắm, nhìn thấy ghét.”
Yến Tri An: “…” Cho hỏi là còn ai mà Giang Cẩn Diên không ghét không?! Cả chú ruột của mình hắn còn ghét được cơ mà.
À! Còn có cậu, hơ hơ.
“Sau này tôi bận lắm, cậu muốn tìm thì đến phòng nghiên cứu khu A nhé, tôi lên lớp đây.” Yến Tri An nhìn thấy đã đến giờ lên lớp, cậu nhắc nhẹ cậu bạn của mình.
Giang Cẩn Diên bị bỏ lại cũng không buồn, hắn chạy lon ton khắp sân trường. Cứ như chú bướm bay dập dờn, hết tấp vào bụi hoa này thì đậu lên cánh hoa nọ. Bay một hồi thì gặp Yến Vân Ly.
Giang Cẩn Diên: “…” Âm hồn bất tán.
“Cẩn Diên?” Yến Vân Ly nhẹ giọng gọi hắn.
Giờ chạy kịp không? Chứ hắn không muốn gặp tên này lắm đâu…
“Chú Giang chịu để cậu ra ngoài rồi sao? May quá đi.” Cậu ta cười dịu dàng nhìn Giang Cẩn Diên. “Tôi cứ sợ cậu bị cấm túc thêm một tháng nữa thật.”
Lời bên ngoài là quan tâm săn sóc, nhưng thật ra là đang cười nhạo Giang Cẩn Diên bị chú quản nghiêm, còn bị cấm túc. Giang Cẩn Diên không ngại khi người khác biết chú hắn quản nghiêm, nhưng hắn ghét người này.
“Thì sao, liên quan đến cậu à?” Giang Cẩn Diên gân cổ, thiếu điều nhào vào đánh thôi. Sau còn lẩm bẩm để mỗi Yến Vân Ly nghe thấy, “Giả bộ cho ai xem chứ, chú tôi cũng chẳng ở đây.”
Hắn hất cằm, quay mông bỏ đi.