Giang Cẩn Diên há miệng, chuẩn bị hét lên lại bị một bàn tay to lớn bịt chặt. Tiếng hét chỉ còn lại những ân thanh như mèo con gầm gừ trong cổ họng.
“Còn dám trộm xe của tôi.” Yến Minh Hy ngoài mặt hung dữ nhìn Giang Cẩn Diên, gần như là nghiến răng mà nói, nhưng giọng điệu thì lại không có chút nào là tức giận.
Giang Cẩn Diên chột dạ. Cổ rụt vào trong áo, như một con rùa chính hiệu. Hắn yếu ớt phản bác: “Tôi không có, anh mới trộm xe… tôi nhặt được nó mà…”
Nghe đi, có đáng tin không?
Nhặt được không phải nên trả lại cho người đánh rơi à? Còn chuẩn xác tìm được chiếc xe rồi lái nó đi.
Yến Minh Hy cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm vào cậu nhóc không thành thật này. Có lẽ do khoảng cách quá gần, Giang Cẩn Diên vừa giận vừa ngại, mặt đã đỏ càng đỏ hơn.
Cái khí thế lúc lái xe đi không thấy đâu nữa. Nhưng mà hắn còn nhớ được một chuyện, “Yến Tri An của tôi đâu rồi?”
Còn nhấn mạnh của tôi nữa.
Yến Minh Hy: “…”
Sao mà anh biết được! Khi anh tới nơi này, chỉ nhìn thấy một đứa nhóc vừa chơi game vừa chửi. Giang Cẩn Diên nhắc đến Yến Tri An, cũng làm anh có chút bận tâm. Hai đứa nhỏ đi chung với nhau, nhưng giờ chỉ nhìn thấy một đứa.
Yến Tri An là dân công nghệ, đáng lẽ ra phải giỏi mấy trò chơi điện tử này hơn ai hết. Nhưng sự thật là cậu không biết chơi game, cũng không thích chơi game. Vừa mới bắn được hai phát đã bị con zombie không biết từ đâu lao vào gặm, chết ngay tại chỗ.
Nhìn bạn thân chơi đến quên trời quên đất, Yến Tri An không gọi hắn mà yên lặng đi vệ sinh. Cậu vừa từ trong nhà vệ sinh ra, nhìn thấy hai người phía trước, cậu chậc một tiếng trong lòng.
Tay đang ôm lấy vòng eo của một cô gái trẻ xinh đẹp, Trần Thế Dương cũng nhìn thấy Yến Tri An. Vốn không có chuyện gì đâu, nếu như hắn ta không phản ứng thái quá, ôm cô gái trong lòng càng chặt hơn.
Yến Tri An: “…” Cơm chó khắp mọi nơi.
“Anh! Em đau.” Cô gái đập một phát lên tay của Trần Thế Dương, dãy dụa một hồi. “Sao anh nhìn bên kia dữ thế, người quen hở?”
Cô gái nhìn theo tầm mắt hắn, nhìn thấy là một chàng trai xinh đẹp, hai mắt tự dưng sáng lên. Giọt nước mắt vô hình trào ra từ khoé miệng, cô lẩm bẩm: “Đẹp trai dữ thần!”
Trần Thế Dương: “…” Đù má, nguy cơ bị đào tường.
“Em trai, em quen hở?” Cô chỉ vào người còn đang ôm mình, ôm chặt không buông. “Em đẹp trai quá, chị làm quen với. Em có muốn làm người yêu chị không? Để chị đá tên này đi, hai chúng về bên nhau.”
Yến Tri An: “…” Gì vậy trời?
Trần Thế Dương ngày thường trước mặt Yến Tri An như một con chó lớn, bây giờ lại ôm eo cô gái, mặt chua lòm như trái chanh nhìn chằm chằm Yến Tri An. Giống như muốn nói cậu đừng lên tiếng, đừng động đậy và không được lại gần đây. Cô gái trong lòng hắn vẫn cứ nói không ngừng, một câu hai câu đều là đá hắn.
“Em không được, anh sẽ không chia tay đâu, em nằm mơ đi.” Đưa người yêu ra ngoài chơi, đến đâu cũng phải giữ chặt cổ vì tính mê trai không lối về này, hắn khổ quá trời. Ngay cả anh em tốt cũng phải đề phòng.
Yến Tri An mím môi nhịn cười. Không ngờ có ngày cậu lại thấy được bộ mặt này của Trần Thế Dương đó.
Cậu gật đầu với cô gái: “Đúng là có quen anh ta.”
“Vậy tốt quá!” Cô gái hớn hở, lôi kéo Yến Tri An đến quán trà sữa gần đó. Tính tâm sự tuổi hồng.
Trần Thế Dương câm lặng. Con gái thời này đều cởi mở thế sao? Đều chủ động thế à? Đều nhẫn tâm vậy ư?
Người yêu của Trần Thế Dương tên là Ninh Ngọc Sương. Tình hình là hai người này đang yêu đương lén lút, chủ yếu là do Ninh Ngọc Sương không muốn công khai. Cô nói với bạn trai rằng: không công khai để mai mốt em quen thêm một anh chàng đẹp trai nữa, em đẹp như này, xứng đáng có mười người yêu.
Yến Tri An nhẫn nhịn cơm chó rải đến tận miệng, cậu cảm thấy cái tên Ninh Ngọc Sương rất quen tai, nhưng nhất thời chưa nhớ ra được.
Sau khi Trần Thế Dương năm lần bảy lượt đuổi khéo. Yến Tri An cũng tạm biệt hai người. Bình thường thì hận không thể lôi kéo cậu đến công ty, bây giờ lại chướng mắt cậu. Yến Tri An cảm thấy đàn ông trên đời không đáng tin.
Yến Tri An trở lại tìm Giang Cẩn Diên.
Ừm! Cậu dường như quên bản thân sống lại làm gì rồi? Cậu sống lại chỉ để ăn cơm chó của người khác thôi sao?
Giang Cẩn Diên đang bị anh trai chưa nhận lại của Yến Tri An vây khốn, rất chi là chật vật. Cậu tốt bụng để lại không gian cho hai người họ. Tính toán trong lòng một chút, muốn bắt taxi tự về nhà.
Yến Tri An gặp Giang Tịnh Du đang ở bên ngoài trung tâm thương mại. Xe anh đỗ bên lề đường, nơi cho phép đỗ xe, anh tựa lên mui xe, trên tay còn có một điếu thuốc lá hút được một nửa.
À! Thì ra là anh đưa Yến Minh Hy đến. Chắc chắn Giang Tịnh Du biết tỏng mấy trò trẻ con của hai người bọn cậu rồi. Yến Tri An cảm thấy hơi ngượng ngùng khi đối mặt với người chú của bạn thân mình.
“Không cần bắt xe đâu, tôi đưa em về!” Giang Tịnh Du dập tắt thuốc vứt nó vào thùng rác. Đuôi mắt cong lên nhìn Yến Tri An.
Cháu của anh dạy hư con nhà người ta rồi! Anh phải chịu trách nhiệm chút chứ, đúng không?