“Có mỗi con muỗi thôi mà hai người cũng cãi cọ. Đúng là ghét của nào trời cho của đấy!”
Trương Giai Tuệ thẳng thừng gán đôi làm hai anh em ruột họ Đàm không vui, tụt cả hứng.
Đàm Như Khả kéo tay Thẩm Mặc Kiêu như can ngăn không cho hai người cãi nhau còn Đàm Tử Khâm đưa cô cái áo.
“Em khoác tạm cho đỡ muỗi”
Tự dưng Thẩm Mặc Kiêu anh lại khó chịu với từ ‘muỗi’ vậy nhỉ?
Thẩm Mặc Kiêu mặc áo phông ở trong nên nhanh tay khoác cho cô cái áo sơ mi ở ngoài.
Đàm Tiểu Châu vừa từ chối Đàm Tử Khâm anh đã khoác áo cho cô luôn rồi.
Anh định dựng câu chuyện có muỗi thật à?
“Tôi không cần”
Cô nàng cởi áo đưa anh.
“Tôi cũng không cần”
Gì đây? Anh thích gây chuyện với cô hay gì? Áo của mình mà nói không cần?
“Anh…”
Tự dưng cô nàng phải nhận áo của hắn, tức chết cô rồi!
Buổi diễn kết thúc, Đàm Như Khả luyến tiếc anh mãi mới về xe của lớp.
Thế mà lớp Đàm Tiểu Châu được anh làm đội trưởng. Ả càng ngày càng ghét cô ra mặt.
Ngày thứ 3, xe dừng chân nơi biển lớn, gió lộng.
Biển rộng ngay trước mắt làm ai cũng áo hức muốn tắm biển, cũng hè rồi mà…
Nhưng mục đích đến đây chỉ có chụp ảnh kỉ niệm nên ai cũng thấy tiêng tiếc.
Lớp cô chưa đến lượt chụp nên được tự do đi lại bờ biển.
Vừa thấy Đàm Tiểu Châu đi ngang Thẩm Mặc Kiêu khẽ tạt nước biển vào chân cô nàng.
“Mát không?”
Cô lại thấy anh muốn chọc tức cô thì có.
Cô nàng đang mặc quần Jean ống suông, ướt hết cả.
“Mát? Anh muốn chết rồi đúng không hả?”
Đàm Tiểu Châu tức muốn chết, nếu ướt rồi thì ướt một thể!
Cô nàng xuống biển, chỗ này nông, chỉ đến đầu gối.
“Anh muốn mát?”
Đàm Tiểu Châu nói rồi trả lại cái tạt nước khi nãy.
Hai con người cứ tạt qua, tạt lại rồi quá trớn ngã nhào ra biển ướt hết cả người.
Bắt gặp cảnh họ đang đùa nghịch, vô lo vô nghĩ, người nhiếp ảnh siêu lòng chụp vài cái.
Bức ảnh đẹp ở chỗ họ đã chơi rất vui. Trước biển lớn mênh mông, con người trở nên thật nhỏ bé. Họ vẫn có thể vui đùa, thảnh thơi tận hưởng…
“Đàm Tiểu Châu, em đứng lại cho tôi”
Đàm Tiểu Châu cô đâu có ngốc, đứng lại để anh đẩy lại cô à?
Cô nàng chạy lấy chạy để về phía trước, còn anh chạy đằng sau đuổi theo cô.
Thẩm Mặc Kiêu nhanh chân hơn cô, anh nhấc bổng cô nàng, hỏi tội.
“Xem em chạy đi đâu”
Dám đẩy ngã anh xuống biển cơ đấy, sức cô cũng khỏe quá rồi.
Cô nàng khúc khích cười.
“Tôi sai rồi, đừng ném tôi xuống…”
Thẩm Mặc Kiêu không chút do dự buông tay, cô nàng sợ ngã ôm chặt cổ người anh ông, hai chân quấn lấy lưng anh để không bị tuột.
“Anh dám? Tôi ngã thì sao?”
Thẩm Mặc Kiêu giờ đang mặt đối mặt với cô nàng, hắn đắc ý cười.
“Ngã, tôi đỡ em”
Trương Giai Tuệ chạy đến lại nhìn ra một khung cảnh hoàn toàn khác, hai người họ như sắp hôn vậy…
“Hai người tiến triển cũng nhanh thật nha, còn nói không có gì”
Đàm Tiểu Châu nghe tiếng liền thả tay, anh đặt cô nàng xuống.
“Cậu hiểu lầm rồi…”
Trương Giai Tuệ miễn cưỡng với câu trả lời, đầu thì gật nhưng suy nghĩ lại khác.
“Hai người ướt như vậy sao mà chụp ảnh? Đến lớp mình rồi…”
Ba người đến chỗ chụp ảnh, bác nhiếp ảnh còn nói quần áo ướt cũng không ảnh hưởng gì nhiều, chụp tập thể nên không dễ thấy lắm.
Nói thì nói là vậy nhưng khi chụp lên hai người như mặc đồ đôi vậy, ướt từ trên xuống dưới, soi ra mà thấy buồn cười.
Thay quần áo xong, bác nhiếp ảnh còn đặc biệt gọi hai người tới chỗ khuất, trộm tặng bức ảnh riêng của họ, trông như hai người yêu nhau vậy, bác còn khen đẹp đôi.
Cô nàng nghe xong giải thích mãi nhưng bác cứ cười còn ghép đôi nữa…
Bức ảnh là tấm lòng của bác nên Đàm Tiểu Châu chỉ biết nhận dù phải chụp chung với ai kia…
“Em nhìn tôi cái gì? Nhìn tôi trong ảnh còn chưa đủ à?”
Sao bây giờ cô mới biết Thẩm Mặc Kiêu có tính tự luyến nhỉ?
“Anh còn nói! Nếu không phải anh gây chuyện trước thì đã không bị hiểu lầm rồi”
“Em còn trách tôi? Là tôi gây chuyện chứ không tạo hiểu lầm”
Hắn còn nói thêm một câu.
“Hiểu lầm thì cũng hiểu lầm rồi, em để ý làm gì”
Anh thì nói giỏi rồi, còn cô thì không.
“Nói anh cũng không hiểu. Nếu tôi có bạn trai mà bị hiểu lầm thế này thì sao được?”
Nhìn Đàm Tiểu Châu oan ức vô cớ làm anh buồn cười.
“Em có bạn trai à?”
Cô nàng đến bất lực với hắn.
“Tôi chỉ nói nếu, là ví dụ thôi…”
Còn chưa nói hết câu, hắn kéo cô vào người.
Cô nàng tròn mắt nhìn anh.
Còn chưa hiểu chuyện gì hắn đã cúi xuống, nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn quyến luyến rồi buông nhẹ thêm câu đầy chiếm hữu.
“Tôi không muốn, bạn trai em chỉ có thể là tôi”
Đàm Tiểu Châu không rõ là đang hoang mang hay tức giận mà hét lên.
“A…”
Cô nàng hét rồi chạy đến chỗ có người, Trương Giai Tuệ thấy cô chạy như ma đuổi còn tưởng cô bị bắt nạt…