Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi

Ha ha.

Dường như ngoài được Trung Quân bảo vệ thì cô chẳng giúp được gì cho Trung Quân.

Mũi Đồng Đồng Tâm cay xè, không kìm được, nước mắt lã chã rơi.

Rốt cuộc người đàn ông được cô cứu, tặng cô sợi dây chuyền đá sao sa có phải người xấu hay không, không hề quan trọng.

Quan trọng là, cô không giúp được Trung Quân...

Trụ sở chính tập đoàn Điền thị, văn phòng tổng giám đốc Điền Duy Hoàng.

Sau khi thừa kế công ty từ ông nội Điền Vĩnh Đình, được trợ lý Trịnh Trung Uy giúp sức đắc lực, Điền Duy Hoàng đang dần dần trở nên thuần thục, rảo bước tiến lên.

Điền Duy Hoàng vừa xem được một nửa bảng báo cáo tài vụ ba tháng, Trịnh Trung Uy đã tới thông báo: "Cậu chủ, người trung tâm giám định đến, nói là, muốn trả lại một đồ vật quý giá cho chủ của nó."

"Cho bọn họ vào." Điền Duy Hoàng khép lại bảng báo cáo tài vụ Quý, cũng bảo Trịnh Trung Uy đi pha trà chiêu đãi.

Trịnh Trung Uy gật đầu, sau khi dẫn hai người đàn ông của trung tâm giám định vào, thì lập tức đi phòng giải khát.

Nhưng hai người đàn ông đó chỉ ngồi hai phút, bọn họ để đồ vật trong tay xuống, lập tức cúi đầu chào Điền Duy Hoàng rồi rời đi.

Sau khi bưng hai cốc trà từ trong phòng giải khát ra ngoài, Trịnh Trung Uy trực tiếp đặt trên bàn trà, cũng ngồi xuống đối diện Điền Duy Hoàng.

"Cậu chủ, đây là?" Trịnh Trung Uy nhìn thấy trên bàn trà, trong hộp gỗ tinh xảo hình chữ nhật có đặt một sợi dây chuyền đá sao sa giá trị liên thành, không khỏi cảm thấy nghi ngờ.

Điền Duy Hoàng ngồi trên ghế sô pha, mười ngón tay giao nhau nâng cằm lên, hai khuỷu tay chống trên hai đầu gối, hàng lông mày lưỡi mác cau lại chăm chú nhìn sợi dây chuyền đá sao sa trên bàn trà.

Cô nói, cô muốn sao trên trời...

Thế là anh lập tức mua sao trên trời về cho cô.

Vừa nãy, người trung tâm giám định nói, sợi dây chuyền đá sao sa này là do Phí Nhĩ Nam, quản lý cao cấp của "Dạ Mị” vô tình nhặt được trong địa bàn của mình, lúc đầu định bán đấu giá tại phòng đấu giá ngầm của “Dạ Mị”, nên đã mang đến chỗ bọn họ tiến hành định giá.

Bởi vì sợi dây chuyền đá sao sa này đã được đăng ký trên hệ thống, cho nên, không thể tiến hành đấu giá trên chợ đen.

Người mua tên anh Điền Duy Hoàng, người kí tên là "Tô Minh Tuyết".

Chính vì có địa chỉ của Điền Duy Hoàng anh ở thành phố Tân Giang trên đó, cho nên sợi dây chuyền đá sao sa này mới được đưa trở về dưới danh nghĩa trả vật về cho chủ cũ.

Khi đó đúng là "Minh Tuyết" từng đến "Dạ Mị" chơi, thậm chí còn bị hạ thuốc, suýt chút nữa bị Quách Tuyên cưỡng bức.

Chắc là lúc đó, "Minh Tuyết" đã vô tình làm mất rồi.

Chỉ là...

Thời gian trôi qua lâu như vậy, mà người quản lý cao cấp "Dạ Mị” nhặt được sợi dây chuyền đá sao sa này mới nghĩ đến việc mang ra đấu giá sao?

Có phải giữa "Minh Tuyết" và Phí Nhĩ Nam người quản lý cao cấp của "Dạ Mị" có mối quan hệ gì mà ngay cả Điền Duy Hoàng anh cũng không biết?

Không được!

Sao anh có thể nghĩ như vậy chứ?

Điền Duy Hoàng cảm thấy mình không nên hoài nghi "Minh Tuyết" mới đúng.

Cô đã cứu mạng anh, thậm chí anh còn cướp đi nụ hôn đầu của cô, từng sờ thân thể cô...

Anh yêu cô, phải tin tưởng cô.

Nhưng trong lúc lơ đãng, trong đầu Điền Duy Hoàng lại hiện lên bóng dáng "Lục An".

Lục An mang đến cho anh một cảm giác, giống hệt người đã từng cứu anh, người anh từng hôn, người anh yêu "Minh Tuyết".

Rốt cuộc anh làm sao thế này?

"Cậu chủ?" Trịnh Trung Uy lại kêu một tiếng.

Mới kéo suy nghĩ Điền Duy Hoàng trở lại.

"Ông đi trước đi." Điền Duy Hoàng không yên lòng phân phó.

Trịnh Trung Uy không nói gì nữa, chủ động đứng dậy, đi làm việc của mình.

Điền Duy Hoàng tiếp tục trở lại trước bàn làm việc của mình phê duyệt văn kiện.

Hôm nay văn kiện hơi nhiều, anh ngồi trước bàn làm việc thấy có chút hoa mắt, thế là đứng dậy đi khu nghỉ ngơi riêng của mình ở tầng hai văn phòng tổng giám đốc.

Vừa lên đến tầng hai, một bóng trắng lướt qua trước mắt.

Điền Duy Hoàng chăm chú nhìn lại, giật nảy cả người, giọng điệu lạnh nhạt: "Tại sao em lại ở chỗ này? Em đến từ lúc nào?"

Chỉ thấy bên giường anh, một bộ váy lụa mỏng màu trắng kéo tới mặt đất, mái tóc đen nhánh như là thác nước trút xuống bên eo, một cơn gió từ phía cửa sổ mở rộng thổi tới, quét lên vải lụa màu trắng trên khuỷu tay cô, theo lọn tóc, linh động nhảy múa.

Cô gái tao nhã xoay người lại, bờ môi phấn nộn, mặt nạ kính mắt lông trắng, mỉm cười rạng rỡ, khuynh quốc khuynh thành.

"Tôi là Lục An đấy, anh cảm thấy, tôi sẽ vào bằng cách nào?" Âm thanh dí dỏm dễ nghe như chim sơn ca.

Điền Duy Hoàng nhíu mày, tự mình đi tới.

"Em tìm tôi có việc gì sao?"

"Không phải tôi tìm anh, mà là anh tìm tôi."

"Tôi tìm em?" Điền Duy Hoàng kinh ngạc.

Lục An dịch bước tiến lên, đứng trước mặt Điền Duy Hoàng, hơi ngẩng đầu lên: "Ừm, là anh tìm tôi, nên tôi mới có thể tới."

"Em..." Điền Duy Hoàng muốn nói lại thôi, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn chằm chằm đôi mắt linh động dưới mặt nạ kính mắt lông trắng trên mặt Lục An.

Giống như vậy...

Đôi mắt này giống "Minh Tuyết" như vậy ...

Điền Duy Hoàng không kìm lòng được giơ tay lên, sau khi chạm đến mặt nạ kính mắt lông trắng trên mặt cô thì vội vã vén lên.
 

Anh cầm mặt nạ kính mắt lông trắng trong tay ngơ ngác một chút, trong lúc lơ đãng mặt nạ liền từ trong lòng bàn tay anh trượt xuống.

Một giây sau, Điền Duy Hoàng mở to hai mắt nhìn.

Cô có một gương mặt trái xoan thanh thuần, sạch sẽ, ngọt ngào, ngũ quan tự nhiên tinh xảo, làm cho người ta mê say.

Mà gương mặt này, chính là gương mặt của người khiến anh nhớ thương ... Minh Tuyết.

Lục An cứ như vậy bình tĩnh đứng trước mặt anh, khẽ mỉm cười, ngay cả đôi mắt cũng sáng rực như ánh sao.

Lúc này, trái tim Điền Duy Hoàng khẽ đập rộn ràng, anh không kìm được nâng tay lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve môi cô, sau đó hướng xuống, thuận theo mặt cô, sờ cằm cô, mơn trớn xương quai xanh lung linh.

"Minh Tuyết..."

Anh gọi cô đầy tình cảm, cảm xúc bàn tay chân thật như vậy.

Lục An nhìn ánh mắt anh, ngọt ngào mỉm cười, âm thanh âm dễ nghe như chuông bạc: "Dạ?"

"Anh rất nhớ em..." Đôi mắt Điền Duy Hoàng u ám, ánh mắt hơi tối, buồn bã.

"Em cũng rất nhớ anh." Lục An bỗng giang hai cánh tay ra, váy dài lụa mỏng màu trắng tung bay, nhào vào ngực Điền Duy Hoàng.

Hô hấp Điền Duy Hoàng cứng lại, càng ngày càng khó khống chế bản thân, anh kích động, ôm ngang Lục An lên, ép đến một bên trên giường.

Anh ghì chặt cô ở trong ngực, khiến anh bất ngờ là cô không hề phản kháng, mà hết sức an phận ngoan ngõan để mặc anh ôm.

"Anh muốn em!" Điền Duy Hoàng trầm giọng nói.

Trên gương mặt xinh đẹp của Lục An vẫn luôn nở nụ cười ngọt ngào.

Hai tay anh vòng lấy phần bụng bằng phẳng của cô, trong lúc lơ đãng kéo nới lỏng đai lưng che eo lại, một tay trượt vào, mà bụng cô không hề có thịt thừa mát lạnh, khiến anh sờ tới sờ lui cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Điền Duy Hoàng không kìm được hôn lên cổ Lục An, tay còn lại nâng lên nhẹ nhàng mà đưa vào trong vạt áo trước của cô kéo hai vai xuống.

Nụ hôn của anh từ cổ đi tới một bên vành tai cô, cơ thể tráng kiện nóng bỏng như một mồi lửa, thiêu đốt khiến nhiệt độ cả căn phòng dâng lên rất cao.








 

Nhấn Mở Bình Luận