Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi

Điền Duy Hoàng ôm chặt người phụ nữ trong lòng, cho dù cơ thể cô rất lạnh lẽo, nhưng lại không thể nào làm giảm bớt nhiệt độ trong người anh, nóng lòng muốn có được cô, càng lúc càng không thể kiềm chế nổi.

Làn da của cô, sờ vào rất lạnh lẽo…

Đúng…

Rất lạnh!

Tại sao lại lạnh?

Anh ôm lấy người phụ nữ này, hôn môi cô, hướng xuống cổ cô, rồi lại triền miên lê trên, che phủ bờ môi mềm mịn của cô.

Cơ thể yêu kiều của cô khiến đáy mắt anh càng tối đi, hô hấp nặng nề, hơi thở cũng trở nên nóng bỏng…

“Minh Tuyết…”

Lục An sao lại là Minh Tuyết được?

Không phải Minh Tuyết vẫn còn ở Hàn Quốc chưa trở về sao?

Lí trí từng chút một kéo anh về thực tại.

Điền Duy Hoàng chống hai cánh tay, ánh mắt mê man nhìn người phụ nữ đang bị mình đè dưới thân.

Cô vẫn luôn mỉm cười với anh, nụ cười ngọt ngào mà không quyến rũ, không nhiễm chút bụi trần.

Lúc anh nhấc tay lên, chạm vào gương mặt cô một lần nữa, cô lại đột nhiên biến thành những ánh sao, rời khỏi cơ thể anh, từ từ bay cao lên.

Ngay lập tức, Điền Duy Hoàng trừng lớn mắt.

“Minh Tuyết!"

Anh lẩm bẩm một tiếng.

Anh ngồi dậy khỏi giường, vô thức nhìn xung quanh, đây là phòng nghỉ ngơi của anh, mọi thứ vẫn tĩnh lặng như cũ.

Cửa sổ phía bên kia đang mở, có một cơn gió lạnh thổi vào, phả vào mặt anh từng cơn mát lạnh.

Hóa ra…

Ban nãy chỉ là một giấc mơ…

Ha…

Điền Duy Hoàng co gối, chống tay lên trán cười nhạo bản thân.

Bệnh tương tư của anh không thể nào cứu chữa được nữa rồi sao?

Bệnh tim thì cần bác sĩ khoa tim, muốn gỡ nút thắt thì phải tìm người buộc nó.

Lục An…

Điền Duy Hoàng nghĩ đến đây, lập tức rời giường, đi giày vào rồi rời đi.

Phía bên kia.

Tô Minh Tuyết cầm tiền Điền Duy Hoàng đưa cho cô ta, mua một ngôi nhà được trang trí tinh xảo ở Hàn Quốc, sau khi xách hành lí vào ở, còn thuê riêng cho mình một bảo mẫu người Việt.

Cô ta vừa từ tốn phẫu thuật thẩm mỹ, vừa hưởng thụ thú vui của việc tiêu tiền.

Đồng thời cũng vì cô ta tiêu tiền như nước, mà quản gia lưu ở biệt thự dựa núi ở thành phố Lâm Hải kia đã hạn chế mức chi tiêu hàng tháng của Tô Minh Tuyết trong khi cậu cả Điền không biết tình hình.

Cậu cả Điền từng nói, chỉ cần anh có bao nhiêu tiền thì Tô Minh Tuyết có thể tiêu bấy nhiêu tiền.

Chỉ là, quản gia Lưu không nhìn nổi nữa, mới tự ý hạn chế mức chi tiêu của tấm thẻ trong tay Tô Minh Tuyết.

Tô Minh Tuyết còn tiếp tục tiêu xài như vậy, sớm muộn cũng sẽ ăn sành sạch sanh của cậu cả Điền.

Quản gia Lưu cực kì phản cảm với người phụ nữ này, nhưng cậu cả Điền lại chiều chuộng cô ta, ông ta cũng chỉ có thể giữ chặt những lời này trong lòng.

Đương nhiên, Tô Minh Tuyết có tiền rồi thì sẽ không quên đám họ hàng nghèo khổ của nhà cô ta.

Anh em họ gì đó muốn lấy vợ, chỉ cần tâm trạng cô ta tốt, cô ta sẽ ném cho đám anh em đó mười mấy tỉ để làm sính lễ.

Tô Minh Tuyết cho rằng số tiền cô ta tiêu đều không ghi chép lại, thực tế, quản gia Lưu vẫn luôn âm thầm cô ta ghi chép từng khoản chi tiêu, thậm chí cả việc cô ta tiêu tiền ở chỗ nào, quản gia Lưu cũng đều hỏi han rồi làm sổ sách cho cô ta.

Trong biệt thự dựa núi, quản gia Lưu nhìn hóa đơn chi tiêu của Tô Minh Tuyết, không khỏi cảm khái, cậu chủ nhà ông ta đang nuôi cả dòng họ của người phụ nữ này đây mà.

Tô Minh Tuyết tiền tiêu không hết, mà Đồng Đồng Tâm cô lại rất thiếu tiền.

Vì mất đi sợi dây chuyền vẫn thạch đó, không có cơ hội để Trung Quân lật mình, Đồng Đồng Tâm một mình ở trong căn nhà thuê u uất không vui.

Mà cứ vào lúc này, Tô Minh Tuyết lại bắt đầu khoe khoang sự giàu có trong nhóm bạn bè.

Đây là căn nhà tôi mới mua, đẹp không? (kèm video) – Minh Tuyết.

Tô Minh Tuyết lại gửi liền mấy tin nhắn nữa, là những video đưa bọn cô đi thăm quan nhà mới của cô ta, khiến hai người bạn cùng phòng khác điên cuồng voice chat khen ngợi:

“Nhà lớn thật đó! Cứ như biệt thự ấy!”

“Là một căn nhà cao cấp nhỉ!”

“Thật sự đẹp lắm đó!”

“Đẹp quá đi!”

“Minh Tuyết, cậu hạnh phúc thật đó!”

“Từ Hàn Quốc trở về rồi nhất định phải mang quà cho bọn tớ nhé!”

Đồng Đồng Tâm xem đến đây, lập tức tắt thông báo của nhóm bạn bè.

Cô vốn tưởng rằng mắt không thấy thì sẽ được sạch sẽ, không ngờ lại có người “@” cô vào.

Đồng Đồng Tâm còn tưởng rằng người “@” cô là hai người bạn cùng phòng kia, không ngờ lúc cô vừa mở nhóm bạn bè ra, lại nhìn thấy người “@” cô chính là Tô Minh Tuyết.

Đồng Tâm, sao cậu không nói gì? Nhà của tôi đẹp chứ? – Minh Tuyết.

Đồng Đồng Tâm đọc đến đây, không khỏi nhíu mày lại.

Người nói muốn “tuyệt giao” là Tô Minh Tuyết, người nói không liên lạc gì nữa cũng là Tô Minh Tuyết.

Bây giờ cô ta lại đột nhiên xông ra, “@” cô trước mặt hai người bạn cùng phòng kia, hỏi cô câu này là có ý gì?

Cô coi cô ta là bạn bè, cô ta coi cô là cái gì?


Lúc vui mừng thì có thể thân thiết với cô, lúc không vui thì có thể đá bay cô đi?

Lúc muốn để ý đến bạn, chuyện gì cũng có thể nói, lúc không muốn để ý đến bạn, lại dùng những lời ác ý để chèn ép?

Đồng Đồng Tâm vẫn tiếp tục im lặng.

Mấy cậu muốn quà gì? Tôi gửi hàng về cho mấy cậu trước! Đừng khách sáo, chồng sắp cưới của tôi rất hào phóng! – Minh Tuyết.

Tớ muốn đồ chăm sóc da! – Phi Phi.

Tớ muốn một cái túi xách! – Tiểu Phàm.

Đồng Tâm, cậu thì sao? Cậu muốn gì? – Minh Tuyết.

Tô Minh Tuyết lại “@” Đồng Đồng Tâm lần nữa.

Đồng Đồng Tâm đọc đến đây, lập tức thoát ra khỏi nhóm chat.

Tâm trạng của cô ngày hôm nay thật sự rất tệ.

Tệ muốn chết…

Trong nhóm chat, mọi người thấy Đồng Đồng Tâm không lên tiếng. Phi Phi và Tiểu Phàm lần lượt nói những lời tốt đẹp với Tô Minh Tuyết thay cho Đồng Đồng Tâm.

Lúc này Đồng Tâm đang bảo lưu để làm thêm bên ngoài kiếm tiền, lúc này còn lại là thời gian làm việc, chắc chắn cậu ấy không thấy tin nhắn của bọn mình đâu! – Phi Phi.

Ừm ừm, đúng vậy! Đồng Tâm đang làm thêm kiếm tiền, thời gian làm việc không được phép dùng điện thoại. – Tiểu Phàm.

Tô Minh Tuyết thấy bạn bè đều nói giúp cho Đồng Đồng Tâm, đôi môi đỏ mọng của cô ta nhếch lên, trong lòng cực kì bất mãn.

Trước kia lúc còn ở kí túc xá trong trường, Phi Phi và Tiểu Phàm thân mật với Đồng Đồng Tâm hơn so với cô ta, lúc đó cô ta đã có chút không vui rồi.

Giờ đây, cô ta đã đối xử với Phi Phi và Tiểu Phàm tốt đến mức này rồi, bọn họ vẫn nói đỡ lời giúp Đồng Đồng Tâm, như vậy là sao chứ?

Gửi lì xì trong nhóm cho bọn họ, chủ động gửi quà từ Hàn Quốc về, đều là gửi cho mấy đồ vô ơn sao?

Phi Phi và Tiểu Phàm đều đang nghĩ cái gì vậy chứ?

Tô Minh Tuyết có chút tức giận, quyết định tiếp tục dùng tiền để mua chuộc Phi Phi và Tiểu Phàm, hi vọng có thể gián tiếp khiến hai người họ lạnh nhạt với Đồng Đồng Tâm.

Lúc Đồng Đồng Tâm đang chán nản, ông chủ của Dạ Mị, Phí Nhĩ Nam gọi điện tới.

Đồng Đồng Tâm ấn nút nghe máy một cách lơ đễnh, cô lười cầm điện thoại lên, bèn bật loa ngoài.

“Lục An, bây giờ cô đến phòng làm việc của tôi ở club một chuyến, cậu Liên muốn gặp cô.” Phí Nhĩ Nam cười, giống như gặp phải chuyện gì tốt đáng vui mừng lắm vậy.

Đồng Đồng Tâm hoàn toàn không chút nghĩ ngợi mà hỏi lại: “Cậu Liên là ai?”

“Trí nhớ cô kém thật đấy! Đến cả cậu Liên cũng quên được! Khoảng thời gian này cậu Liên cho cô bao nhiêu tiền như vậy, cô chê ít nên mới không nhớ được cậu Liên là ai đúng không?” Phí Nhĩ Nam cố làm vẻ nghiêm túc dạy dỗ.

Nhấn Mở Bình Luận