Bạn học cùng lớp cấp 3...
Mối tình đầu...
Tất cả những thứ này đều đã mất đi...
Cách anh càng ngày càng xa...
Năm mười tám tuổi đó, sau khi Quý Tư Nghiên rời đi, Điền Trung Quân không nhớ lại những chuyện đó nữa, cũng chưa từng liên lạc với bất kỳ giáo viên hay bạn học nào thời cấp 3.
Trước khi gặp được Đồng Đồng Tâm, điều duy nhất anh làm chính là dùng học tập và công việc tê liệt bản thân.
Bản thân là con riêng không được quan tâm, người phụ nữ mình yêu lại vứt bỏ mình, anh vẫn tưởng bản thân mới là người cô độc nhất trên thế giới này, lại không nghĩ rằng, còn có Đồng Tâm cũng có số khổ giống mình.
Sự xuất hiện của Đồng Tâm thật là một bất ngờ đẹp đẽ.
Khi nãy anh bị say máy bay, nên giờ chuyển ngồi xe con, anh không khỏi cảm thấy cơn buồn ngủ ập tới.
Quý Tư Nghiên vừa lái xe, vừa để ý động tĩnh của Điền Trung Quân trên ghế lái phụ, thấy anh có vẻ buồn ngủ, thế là chủ động đổi nhạc rock trong xe thành nhạc nhẹ.
Điền Trung Quân nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Đến khi anh tỉnh lại, cũng là lúc Quý Tư Nghiên đậu xong xe.
"Tỉnh rồi à?" Quý Tư Nghiên vừa nói, vừa móc từ hộc xe ra hai bao lì xì được đóng kỹ.
Điền Trung Quân nhìn xung quanh một chút, thấy Quý Tư Nghiên đưa bao lì xì cho mình thì không khỏi buồn bực hỏi lại: "Em làm cái gì vậy?"
"Đã bao lâu rồi anh không chú ý tới tin tức của lớp cấp 3 thế? Hôm nay sinh nhật 50 tuổi của chủ nhiệm lớp cấp 3 chúng ta, thầy mở tiệc trong nhà hàng, đặc biệt mời các học sinh mà thầy quý nhất tới dự sinh nhật của thầy." Quý Tư Nghiên mỉm cười nói.
Nếu không, cô ta cũng sẽ không đột nhiên chạy tới sân bay tiện thể đón anh rồi.
Điền Trung Quân vẻ mặt mờ mịt, nhưng vẫn tin Quý Tư Nghiên, sau khi nhận lấy bao lì xì từ tay Quý Tư Nghiên, anh mới phát hiện bên trong bao có mười lăm triệu đồng tiền mặt.
"Ừm, quay về anh sẽ trả cho em." Điền Trung Quân hờ hững nói.
Quý Tư Nghiên cười một tiếng: "Coi như học phí em bái sư đi!"
Cô ta ngụ ý là không cần anh trả, dù sao cô ta biết, gần đây tài chính anh có chút eo hẹp.
Điền Trung Quân biết Quý Tư Nghiên không thiếu chút tiền ấy, cô đường đường là cô chủ tập đoàn Quý Thị, đâu cần bận tâm chút tiền này.
Nhưng điều đáng buồn là, bây giờ ngay cả chút tiền này Điền Trung Quân cũng không có.
Tiền lương hàng tháng còn phải trả lãi ngân hàng, còn phải nuôi Đồng Tâm, cuộc sống của anh đang khá khó khăn.
Điền Trung Quân không nói gì nữa, Quý Tư Nghiên cũng biết lòng tự trọng của anh cao, nên cũng không nói linh tinh nữa.
Hai người cùng nhau xuống xe, vào nhà hàng.
Trên bữa tiệc sinh nhật của chủ nhiệm lớp, đều mời học sinh trong lớp mà ông đã từng dạy.
Khi nhìn thấy Điền Trung Quân và Quý Tư Nghiên cùng nhau xuất hiện ở bàn tiệc, các bạn học khác lập tức trở nên huyên náo.
"Trung Quân, Tư Nghiên, khi nào hai bạn mới mời chúng tôi ăn cưới thế?"
"Đúng vậy! Thời cấp 3, hai bạn đúng là một cặp trời sinh."
"Đúng thế, trai tài gái sắc! Không ngờ, đã lâu như vậy mà hai bạn vẫn còn yêu nhau."
Mọi người mồm năm miệng mười, đều là lời chúc phúc đến hai người bọn họ.
Điền Trung Quân vừa định mở miệng giải thích.
Quý Tư Nghiên đã tiến lên trước một bước, mỉm cười nói: "Chờ đến lúc đó các bạn nhớ đi phong bì dày vào nhé. Nếu phong bì không dày, tôi và Quân sẽ không nhận đâu."
"Chắc chắn vậy rồi."
"Vậy là được! Phong bì là chuyện nhỏ, cái chính là muốn thấy đôi Kim Đồng Ngọc Nữ này của lớp chúng ta sớm sinh quý tử."
"Thôi mọi người đừng ghẹo tôi và Quân nữa, nào nào, kể chuyện của mọi người cho chúng tôi nghe nào." Quý Tư Nghiên mỉm cười xán lạn, chuyển đề tài.
Ngày còn đi học, nhân duyên của Quý Tư Nghiên đặc biệt tốt, có mối quan hệ tốt với tất cả mọi người.
Mà trong lớp, Điền Trung Quân cũng là một anh chàng rất đẹp trai, không chỉ được bạn học nữ yêu mến, mà mối quan hệ với các bạn học nam cũng khá tốt.
Vì vậy, mọi người đều thi nhau chúc phúc cho sự kết đôi của hai người bọn họ.
Điền Trung Quân ngồi bên cạnh Quý Tư Nghiên, vẫn im lặng không lên tiếng.
Cả thầy chủ nhiệm lớp đến đáp lễ rượu của mọi người, cũng không khỏi trêu chọc Điền Trung Quân và Quý Tư Nghiên.
"Hồi còn học cấp 3, hai người các em đã có tình cảm với nhau, là giáo viên thầy cũng biết. May mà, hai em đều là những đứa trẻ ngoan, không vì chuyện tình cảm mà ảnh hưởng đến học tập. Một người thi đậu đại học Bình Dương, một người lại đi nước ngoài du học chuyên sâu. Bây giờ, thầy cũng đang mong được uống rượu mừng của hai em." Thầy chủ nhiệm lớp đã uống khá nhiều rượu, nên có vẻ hơi ngà ngà say, miệng lưỡi bắt đầu trở nên trơn tru.
Nghe chủ nhiệm lớp nói vậy, vẻ mặt Điền Trung Quân không có bất kỳ biểu hiện gì.
Quý Tư Nghiên thì luôn cười hùa theo mọi người, đặc biệt sau khi chủ nhiệm lớp nói xong những lời này, cô còn bày tỏ lòng cảm ơn chủ nhiệm lớp, cô nói: "Thầy Lý, em phải cảm ơn năm đó thầy đã một mắt nhắm một mắt mở, không dùng cách báo phụ huynh ép em và Quân chia tay."
"Thầy cũng chúc tất cả các em, người có tình sẽ trở thành quyến thuộc, sự nghiệp không ngừng phát triển, gia đình hạnh phúc mỹ mãn." Chủ nhiệm lớp cười không khép được miệng, nâng cốc rượu lên.
Từng người chạm cốc với chủ nhiệm lớp, chúc thầy chủ nhiệm lớp sống lâu trăm tuổi.
Điền Trung Quân rất không thích cảm giác này, cả quá trình, anh đều bị Quý Tư Nghiên dắt mũi, nhưng lại không thể không nể mặt Quý Tư Nghiên mà phối hợp với lời nói dối của cô ta.
Thời gian chầm chậm trôi qua...
Thức ăn trên bàn từ ban đầu nóng hôi hổi, đã từ từ nguội đi, Đồng Đồng Tâm bưng đồ ăn đã nguội đi hâm nóng hết lần này đến lần khác, cũng gọi hết cuộc điện thoại này đến cuộc điện thoại khác.
Nhưng điện thoại vẫn luôn ở chế độ tắt máy, Đồng Đồng Tâm không hề động vào thức ăn trên bàn mà ném hết vào thùng rác, sau đó cô lại đi nấu một phần nữa.
Mười giờ tối, Đồng Đồng Tâm đã đói đến mức bụng sôi ùng ục, mà điện thoại Điền Trung Quân vẫn ở trạng thái tắt máy.
Có phải là vừa xuống máy bay đã đi công ty làm thêm nên quên khởi động lại điện thoại hay không?
Đồng Đồng Tâm thầm đoán, nên cầm chìa khoá và điện thoại, thay giày đi đến tòa nhà Bất động sản Địa Lợi một chuyến.
Dọc đường, Đồng Đồng Tâm bước nhanh như bay, trong đầu toàn nghĩ về Điền Trung Quân.
Cô thở hồng hộc chạy tới trước cổng chính tòa nhà Bất động sản Địa Lợi, lại phát hiện cửa chính đại sảnh đã khóa chốt trong rồi.
Đồng Đồng Tâm đành tiếp tục chạy đến bãi trước tòa nhà, nhìn thấy trong tòa nhà tối om, lập tức cảm thấy hết sức hụt hẫng.
Trung Quân không ở công ty, anh đi đâu nhỉ?
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!