Dù sao bây giờ Tô Minh Tuyết thật sự giống Đồng Đồng Tâm cô y như đúc, thậm chí còn đẹp hơn Đồng Đồng Tâm rất nhiều.
Lần này, tất cả những khó hiểu tích tụ trong lòng Đồng Đồng Tâm đều được giải đáp.
Đồng Đồng Tâm đỡ Tô Minh Tuyết từ dưới đất lên, hiền hòa nói: “Minh Tuyết, cậu yên tâm, tớ sẽ không phá hoại hạnh phúc của cậu.”
“Đồng Tâm, cảm ơn cậu đã tha thứ cho tôi... đã trộm đi những thứ vốn thuộc về cậu.” Tô Minh Tuyết ra vẻ vô cùng cảm động, rơi nước mắt nói.
Đồng Đồng Tâm lại bất đắc dĩ cười cười: “Cậu cũng không tính là trộm, thật ra là do tớ không cần.”
Nếu, cô thật sự để ý đến khối ngọc trụy kia, sao lại có thể tiện tay quăng đi chứ?
Cô biết cái ngọc trụy kia có giá trị xa xỉ, đồng thời cũng biết Điền Duy Hoàng chắc chắn có lại lịch không nhỏ.
Ngay từ đầu là cô lựa chọn không cần, bây giờ bị Tô Minh Tuyết nhặt được, cô cũng không có bất cứ lý do gì để giận, để trách cứ cô ta cả.
“Vậy... Cậu thật sự không hề để bụng sao? Cậu cả nhà họ Điền chính là người thừa kế tập đoàn Điền Thị, có gia tài hàng nghìn tỷ, có quyền có thế!” Tô Minh Tuyết hỏi thử.
Đồng Đồng Tâm cười nhạt: “Không để bụng.”
“Đồng Tâm, có phải cậu hối hận không?” Tô Minh Tuyết thấy gương mặt Đồng Đồng Tâm vô cùng lạnh nhạt, vẫn có hơi lo lắng.
Đồng Đồng Tâm lấy lại tinh thần, nhìn Tô Minh Tuyết mỉm cười: “Cậu nghĩ nhiều rồi, tớ sẽ không hối hận.”
“Đồng Tâm, cậu đừng trách tớ nhiều chuyện. Điền Trung Quân chỉ là con riêng của nhà họ Điền, ở trong nhà họ Điền không có địa vị gì cả. Cậu thật sự cam tâm tình nguyện gả cho anh ta sao?” Tô Minh Tuyết lẩm bẩm nói.
Đồng Đồng Tâm ngẩn người, cười thoải mái: “Cho dù anh ấy là con riêng hay là cậu chủ cao quý thì tớ cũng không để bụng, tớ chỉ để ý con người anh ấy. Cho dù giàu sang hay nghèo khó, cho dù bệnh tật hay khỏe mạnh, anh ấy đều là chồng của tớ, tớ sẽ không bao giờ hối hận vì đã gả cho anh ấy.”
Nếu không phải Tô Minh Tuyết nhắc đến, Đồng Đồng Tâm thật sự cũng không phát hiện ra không ngờ cô lại không hiểu biết gì về chồng của chính mình.
Mà Điền Trung Quân đang đi đến tìm hai cô lại trùng hợp nghe được lời cô vừa nói.
Điền Trung Quân vô cùng chấn động nhìn Đồng Đồng Tâm, thậm chí còn có hơi khó tin, không biết những gì anh mới nghe được có phải là sự thật hay không.
Ngay từ đầu anh đã biết Đồng Đồng Tâm là một cô gái tốt.
Cho nên, anh thậm chí có thể dễ dàng mà nói đùa là muốn làm bạn trai của cô, thậm chí còn vì thương hại cô mà không hề do dự muốn cưới cô làm vợ.
Điền Trung Quân luôn cho rằng anh sẽ không có bất cứ tiếp xúc gì với Quý Tư Nghiên nữa, cho nên anh cảm thấy anh cưới bất cứ cô gái nào về làm vợ cũng đều như thế, không bằng cưới cô gái vừa dịu dàng vừa tốt bụng là Đồng Đồng Tâm.
Trước khi Quý Tư Nghiên quay về, anh cho rằng anh có thể sống cùng Đồng Đồng Tâm cả đời, nhưng mà...
Hôm đó Quý Tư Nghiên lại khóc lóc nói với anh: “Quân... em biết, bây giờ em nói lời này đã muộn rồi. Nhưng em vẫn muốn nói với anh. Em yêu anh... vẫn luôn yêu anh... Trong năm năm em ở Mỹ, em sống không tốt chút nào cả.”
Tư Nghiên khóc đau lòng như thế, thật sự làm người ta đau lòng.
Điền Trung Quân phát hiện, thật ra anh vẫn không thể nào hoàn toàn buông bỏ Quý Tư Nghiên.
Nhưng anh cũng biết rất rõ, anh cũng đã không còn yêu Quý Tư Nghiên nữa.
Ngay lúc Tô Minh Tuyết cảm thấy yên tâm, Đồng Đồng Tâm lại nói: “Nhưng Minh Tuyết à, từ nay về sau, tình bạn của chúng ta cũng chấm dứt từ đây.”
Đồng Đồng Tâm nói ra lời này làm Tô Minh Tuyết cảm thấy trở tay không kịp.
“Đồng, Đồng Tâm, vì sao chứ? Không phải cậu đã tha thứ cho tôi sao?”
“Về sự việc lần này không có chuyện tha thứ hay không tha thứ. Nhưng về mặt tình bạn của đôi ta mà nói, cậu quá ích kỷ.” Những lời Đồng Đồng Tâm nói sau đó làm Tô Minh Tuyết mở rộng tầm mắt.
Cô rất tốt bụng, nhưng cũng yêu ghét rõ ràng.
Cô không chỉ là đồng hương của Tô Minh Tuyết, hơn nữa còn là bạn học đại học, là bạn thân sống cùng phòng với nhau, Đồng Đồng Tâm cô là loại người như thế nào, Tô Minh Tuyết không hiểu rõ sao?
Lúc trước cô ta lại chỉ vì một khối ngọc trụy, không chỉ không từ mà biệt, lại còn nói với cô những lời chói tai, làm cô cảm thấy rất khó chịu, nhưng cô chỉ có thể chọn cách cười bỏ qua.
Cô chua xót, Tô Minh Tuyết là bạn của cô, nhưng có bao giờ nghĩ cho cô không?
Đồng Đồng Tâm xoay người sang chỗ khác, không ngờ lại đối diện với Điền Trung Quân.
Lúc này Tô Minh Tuyết mới phát hiện ra Điền Trung Quân, lập tức hoảng sợ, cô sợ Điền Trung Quân đã nghe được cuộc nói chuyện khi nãy của bọn họ.
“Sắp ăn cơm, chúng ta phải về nhà họ Điền, để ông nội chờ thì không hay lắm.” Điền Trung Quân vẫn nho nhã khách sáo như cũ.
Đồng Đồng Tâm khẽ gật đầu, đi theo Điền Trung Quân rời đi.
Tô Minh Tuyết méo miệng, cũng đi qua.
Quay về nhà cũ của nhà họ Điền, phòng ăn cũng cực kỳ lớn. Đồ ăn bày trên bàn cũng có thể so sánh với “mãn Hán toàn tịch”.
Ông cụ Điền là người dẫn đầu, mọi người đều ngồi vào vị trí.
Chỉ có một mình cậu cả nhà họ Điền không xuất hiện.
“Sao thằng Hoàng còn chưa về?” Ông cụ Điền hỏi.
“Cậu cả sẽ đến ngay.” Lâm Quý gật đầu trả lời.
Cũng tranh thủ trước lúc ăn cơm, ông cụ Điền mới quan sát Đồng Đồng Tâm đang ngồi ở bên tay trái.
“Quân, cô gái này là vợ mới cưới Đồng Đồng Tâm của cháu sao?” Ông cụ Điền hỏi.
Điền Trung Quân gật đầu, vô cùng cung kính trả lời: “Vâng, ông nội.”
“Hoang đường!” Ông cụ Điền trách mắng, xung quang im phăng phắc.
“Xin lỗi, ông nội, con chưa nhận được sự đồng ý của ông nội mà đã tự ý quyết định, tự ý cùng Đồng Đồng Tâm đi đăng ký kết hôn.” Điền Trung Quân cúi đầu, thành thật nói.
Đồng Đồng Tâm thấy thế, không biết nên làm như thế nào, không khí quá nghiêm túc.
Ông cụ Điền nhìn về phía Đồng Đồng Tâm, sau đó lại nhìn thoáng qua Tô Minh Tuyết, bực bội nói: “Sao hai đứa giống nhau thế?”
“Ông nội, trên đời này có rất nhiều người giống nhau, cháu và em dâu rất có duyên, không chỉ là đồng hương, còn rất giống nhau.” Tô Minh Tuyết nói ngọt đến có thể vắt ra mật.
Bà Điền, cũng chính là mẹ của Điền Duy Hoàng, lại vô cùng đắc ý nói: “Dâu cả của con đẹp hơn.”
Người phụ nữ đã phẫu thuật thẩm mĩ sao có thể không đẹp được chứ?
Điền Trung Quân khịt mũi xem thường.
Đồng Đồng Tâm cong môi cười, im lặng không hé răng.
“Ông nội!”
Một giọng nói vô cùng từ tính từ ngoài cửa truyền đến, chỉ mới vài giây, bóng dáng của người nọ lập tức bước vào.
Mọi người đều dời mắt nhìn về phía người đàn ông này.
Đồng Đồng Tâm kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, lại cuống quít cúi đầu.
Mà Tô Minh Tuyết lại vô cùng vui vẻ nhìn Điền Duy Hoàng.
Tư thế hiên ngang! Đẹp trai đến mức làm người ta không khép chân được!
Đây là cảm giác của Tô Minh Tuyết khi lần đầu tiên nhìn thấy Điền Duy Hoàng.
“Trán của cháu bị làm sao thế?” Ông cụ Điền vừa nhìn lướt qua đã nhìn thấy băng gạc trên trán Điền Duy Hoàng.
Điền Duy Hoàng tùy ý ngồi xuống bên cạnh Đồng Đồng Tâm, cười cười nói: “Không cẩn thận bị đập trúng, không có gì.”
“Cậu cả, cậu ngồi sai chỗ rồi!” Lúc này Lâm Quý tốt bụng nhắc nhở.
Điền Duy Hoàng vốn nên ngồi ở giữa ông cụ Điền và Tô Minh Tuyết, ai ngờ anh vừa vào cửa đã ngồi xuống bên cạnh Đồng Đồng Tâm, hơn nữa chỗ kia còn là vị trí đầu tiên từ ngoài cửa bước vào.
“Ngồi sai sao?” Điền Duy Hoàng nhìn thoáng qua Đồng Đồng Tâm, lại nhìn về phía Điền Trung Quân, sau đó là bà Điền, mẹ của anh, sau nữa là ông nội, tiếp theo là...
Tô Minh Tuyết thấy Điền Duy Hoàng đã dừng ánh mắt trên người cô, không khỏi nhoẻn miệng cười, thẹn thùng gọi: “Duy Hoàng.”
Ặc – cô gái này giống “Minh Tuyết” của anh thật, nhưng mà vẫn là “Minh Tuyết” của anh đẹp nhất!
Điền Duy Hoàng làm lơ Tô Minh Tuyết, lại dời ánh mắt cưng chiều mà nhìn Đồng Đồng Tâm.
Lúc này Đồng Đồng Tâm thật sự muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Người đàn ông này thật sự là cậu cả nhà họ Điền, anh cả của Trung Quân!
Đồng Đồng Tâm thật sự không ngờ suy đoán ban đầu của cô đã đúng rồi, càng không ngờ mọi chuyện lại trùng hợp đến thế.
Người đàn ông được cô cứu không ngờ thật sự là anh cả của Trung Quân.
“Hoàng thích ngồi đằng kia thì cứ cho nó ngồi đi!” Ông cụ Điền nói, có thể thấy ông đã cưng chiều Điền Duy Hoàng đến mức có thể vứt bỏ mọi quy củ: “Mọi người ăn cơm đi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!