Anh chồng tốt như vậy, chắc hẳn, chồng của Đồng Đồng Tâm mà Lương Đồng Đức nói, Điền Trung Quân cũng là một người không tệ.
Đường Thanh Hà lập tức cảm thấy vui mừng thay cho Đồng Đồng Tâm, vui mừng vì Đồng Đồng Tâm tìm được một người chồng tốt.
Từ Vân Thành đến Tây Trấn còn phải lái xe hai tiếng nữa, giữa đường bọn họ còn phải đi qua huyện Vân Thành.
Sau muôn vàn trắc trở, Đồng Đồng Tâm đưa Điền Duy Hoàng và Đường Thanh Hà về nhà họ Lương.
Nhưng mà, cửa hàng nhà họ Lương vốn đã nên mở cửa kinh doanh vào giờ này rồi, nhưng lúc này cửa lại đóng chặt.
Đồng Đồng Tâm vội lấy điện thoại ra gọi cho ba Lương, nhưng lại có giọng nhắc nhở truyền đến nói số điện thoại không tồn tại.
Đồng Đồng Tâm bất lực, đành phải hỏi hàng xóm, rốt cuộc nhà cô đã xảy ra chuyện gì.
Không hỏi còn tốt, vừa hỏi, Đồng Đồng Tâm và Đường Thanh Hà đều ngơ ra.
“Không biết anh cô đã phạm tội gì mà bị bắt vào tù rồi. Ba mẹ cô đã bán hết của cải, cửa hàng đi để cứu anh trai cô ra. Hai người họ chuyển về thôn sống rồi!” Hàng xóm nói với Đồng Đồng Tâm.
Đồng Đồng Tâm lập tức đưa Điền Duy Hoàng và Đường Thanh Dao về căn nhà làm bằng đất ở dưới thôn.
Quả nhiên, lúc cô trở về, ba Lương đang phân loại dược liệu trước cửa nhà, mẹ Lương đang ở một bên phơi thuốc, lúc nhìn thấy Đồng Đồng Tâm, bọn họ đều không kìm được mà bật khóc.
Mới chưa đến một tháng mà Đồng Đồng Tâm nhận ra ba Lương và mẹ Lương như đã già đi mấy tuổi, tóc bạc trên đầu cũng nhiều hơn trước kia rất nhiều.
“Đồng Tâm… sao, sao con lại quay về đây?” Ba Lương run rẩy hỏi.
Mẹ Lương chỉ khóc, không nói gì.
“Ba, mẹ, con đưa bạn gái anh trai tới tìm anh ấy.” Đồng Đồng Tâm vẫn không kìm lòng được mà gọi bọn họ hai tiếng ba mẹ.
Dù sao, hai tiếng “ba mẹ” này, Đồng Đồng Tâm đã gọi mười tám năm rồi, không thể dễ dàng thay đổi được.
Mẹ Lương vội vào phòng pha trà, tiếp đãi bọn họ.
Đường Thanh Hà cũng vô cùng lịch sự chào hỏi: “Cháu chào cô chú!”
Điền Duy Hoàng vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh Đồng Đồng Tâm, mẹ Lương và ba Lương còn tưởng rằng anh chính là đối tượng kết hôn sớm của Đồng Đồng Tâm mà Lương Đồng Đức nói.
Nhưng thấy người đàn ông này cũng chỉ gọi bọn họ là “cô chú”, ba Lương mẹ Lương còn tưởng rằng anh để bụng chuyện bọn họ trao đổi con gái và còn không niệm tình thân bao nhiêu năm nay thay cho Đồng Đồng Tâm.
Sau khi mấy người cùng nhau ngồi xuống, mẹ Lương vừa lau nước mắt, vừa tâm sự với Đồng Đồng Tâm: “Anh trai con là cái đồ phá gia chi tử, không biết tốt xấu, lại tham gia vào việc trồng anh túc!”
“Anh trai trồng anh túc sao ạ?! Sao có thể?!” Đồng Đồng Tâm ngỡ ngàng đứng bật dậy khỏi ghế.
Đến cả Đường Thanh Hà cũng không dám tin.
Điền Duy Hoàng nhíu mày.
“Một tháng trước, có một đội cảnh sát đến thôn, còn có đội đặc công gì đó nữa, thiêu rụi một vùng đất lớn trồng hoa anh túc phía sau núi Nam, hơn nữa còn bắt được mấy người ở trong thôn nữa. Không ngờ, anh trai con lại lấy tiền đi đầu tư cho mảnh đất anh túc đó. Mỗi năm, có thể lấy được một ít hoa hồng từ phía người đầu tư! Con nói xem sao anh trai con lại hồ đồ như vậy chứ? Nhà mình thì kinh doanh dược liệu, sao nó có thể không nhận ra đó là anh túc cho được!” Mẹ Lương nức nở nói.
Ba Lương lắc đầu, đau lòng không thôi.
“Vậy bây giờ phải làm sao?” Đường Thanh Hà sốt ruột hổi.
Ba Lương thở dài nói: “Ba mẹ nghe nói, chỉ cần góp đủ sáu tỉ thì có thể bảo lãnh anh trai con ra. Nhưng mà… hai người chúng ta bán hết đồ dùng trong nhà đi, đến cả tiền cho Mộng Manh đi du học cũng lấy ra rồi, vẫn còn thiếu một tỉ rưỡi nữa. Ài…”
“Chỗ cháu vẫn còn sáu trăm triệu, đây là tiền hàng năm cháu và Đồng Đức cùng tích cóp!” Đường Thanh Hà không chút do dự lấy thẻ ngân hàng trong ví ra.
Đây là tất cả số tiền tiết kiệm của cô.
Thấy Đường Thanh Hà không chút do dự lấy tiền ra đưa cho ba Lương mẹ Lương, Đồng Đồng Tâm không khỏi cúi đầu xuống.
Cô…
Nếu cô muốn đưa tiền cho họ thì cô phải hỏi vay Trung Quân.
Nếu như, cô nói với Trung Quân muốn lấy tiền đi cứu người anh trai không chút quan hệ huyết thống đã phạm pháp của mình, nhất định Trung Quân sẽ không đồng ý.
Điền Duy Hoàng nhìn cả gia đình bị bức vào con đường cùng, cuối cùng anh không kìm lòng nổi, nói: “Tiền của mọi người cứ giữ lại đi. Chuyện của anh trai Đồng Tâm, cháu sẽ nghĩ cách thay mọi người, đưa anh ấy ra tù. Chỉ có điều…”
“Có điều làm sao? Cháu nói gì, cô chú cũng đồng ý!” Mẹ Lương tích cực hơn bất cứ ai hết.
Đến cả ba Lương và Đường Thanh Hà cũng vô cùng mong chờ nhìn Điền Duy Hoàng.
Lúc này Đồng Đồng Tâm lại chợt nghĩ đến gì đó, cô thầm đoán, nhất định là lần đó sau khi cô nói anh nghe về chuyện đất trồng anh túc, anh trở về mới chuẩn bị đầy đủ, cho người đi bắt bọn họ!
Lòng tốt của cô tuy đã hại anh trai phải ngồi tù, nhưng, Đồng Đồng Tâm không hối hận, ít nhất cô đã giảm bớt đi số anh túc sắp trở thành thứ thuốc phiện đi hại càng nhiều người hơn.
“Chỉ có điều, sau này e là cô chú phải đưa con trai mình đi tha hương!” Điền Duy Hoàng nói tiếp.
Mẹ Lương lập tức đồng ý.
Đồng Đồng Tâm hơi nghiêng đầu sang nhìn Đường Thanh Hà, khẽ hỏi: “Chị dâu, chị thì sao? Chị đồng ý đi tha hương cùng anh trai em không?”
“Chị đồng ý! Bất kể Đồng Đức có đi đâu, chân trời góc bể, chị cũng sẽ đi theo!” Đường Thanh Hà một lòng một dạ theo Lương Đồng Đức, thốt lên lời đảm bảo.
Điền Duy Hoàng gật đầu, bảo Đồng Đồng Tâm và Đường Thanh Hà ở nhà cũ đợi tin tức, anh sẽ rời đi trước để giải quyết chuyện này.
Tóm lại, Đồng Đồng Tâm không biết Điền Duy Hoàng giải quyết chuyện này như thế nào.
Cô và Đường Thanh Hà đợi ở nhà cũ hai ngày, anh trai Lương Đồng Đức cuối cùng cũng bình an trở về.
Ba Lương, mẹ Lương kích động ôm Lương Đồng Đức, bật khóc, mắng anh là kẻ vô tri, bất hiếu.
Lương Đồng Đức cũng đảm bảo, sau này sẽ không làm chuyện phi pháp nữa.
Lúc Lương Đồng Đức nhìn thấy Đồng Đồng Tâm, anh ta vẫn không thể kìm lòng, ôm chặt cô vào lòng: “Em gái tốt của anh, sau này phải chăm sóc tốt cho bản thân. Cảm ơn em đã cứu anh trai một mạng!”
“Anh, em…”
“Không phải nói gì hết! Em ở thành phố Lâm Hải, nhớ phải sống thật tốt.” Lương Đồng Đức buông Đồng Đồng Tâm ra, thở dài vỗ vai Đồng Đồng Tâm, rồi nắm lấy tay Đường Thanh Hà, lần này, anh ta sẽ không để mặc người phụ nữ mình yêu nữa.
Lần này mẹ Lương hiểu rõ, nếu như không phải Đồng Đồng Tâm, bà ta sẽ không bao giờ có thể thấy con trai mình ra khỏi tù.
Sau chuyện này, từ sau khi bà ta lấy tiền từ chỗ con gái ruột, Mộng Manh đã đoạn tuyệt quan hệ với bà ta, trở về căn nhà của em gái bà ta.
Tục ngữ nói, hoạn nạn gặp chân tình, người không rời bỏ bọn họ vẫn là cô con gái Đồng Đồng Tâm bọn họ đã nuôi mười tám năm.
Mẹ Lương vào phòng ngủ, mang ra một cái hộp nhỏ, đi đến trước mặt Đồng Đồng Tâm, sau đó bà ta tháo chiếc vòng vàng trên cổ tay đã đeo hơn bốn mươi năm ra, kéo tay Đồng Đồng Tâm, đeo vòng lên tay cô.
Cho dù con trai xảy ra chuyện, bà ta đã bán hết nhà cửa, cửa hàng, nhưng cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ bán chiếc vòng này đi. Chỉ bởi vì, chiếc vòng này đã được truyền mấy đời rồi, hơn nữa chỉ truyền cho nữ, không truyền chon nam, mẹ Lương cảm thấy chiếc vòng vàng này có linh tính, có thể bảo vệ chủ.
Nó bảo vệ bà ta bao nhiêu năm như vậy, cũng nên bảo vệ cho đứa con gái mệnh khổ này của bà ta rồi.
“Đây là chiếc vòng bà ngoại con để lại cho mẹ, chiếc vòng này chỉ truyền cho con gái nhà ta, hơn nữa, lúc bà ngoại con còn sống cũng hi vọng mẹ sẽ để lại chiếc vòng này cho con…” Mẹ Lương lau nước mắt, thút thít nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!