Sau kỳ kiểm tra đầu vào đại học, Đồng Đồng Tâm cùng Tô Minh Tuyết tiến hành tự đánh giá điểm.
Đồng Đồng Tâm quả nhiên giống như các gia sư đã nhận xét, thi đậu vào một trường đại học là hoàn toàn không thành vấn đề.
Về phần Tô Minh Tuyết, có lẽ cô ta khó mà vượt qua điểm sàn của trường Cao đẳng liên kết với Đại học Lâm Hải, đến lúc đó cần ông cụ Điền nhờ vả quan hệ thì may ra.
Bây giờ, kỳ thi tuyển sinh đại học đã kết thúc.
Đồng Đồng Tâm ngóng trông Điền Trung Quân đến để đưa cô về nhà, nhưng đổi lại chỉ là sự thất vọng.
Điền Trung Quân gửi lại tin nhắn cho cô bảo cô tự mình đi tàu hoặc ngồi máy bay về thành phố Bình Dương.
Thành phố Bình Dương cách thành phố Lâm Hải cũng không xa lắm, lái xe khoảng 2 tiếng là tới rồi.
Đồng Đồng Tâm thu dọn hành lý, tạm biệt ông cụ Điền cùng bà Điền xong thì định tự mình quay về thành phố Bình Dương.
Tô Minh Tuyết bởi vì kiêng kỵ Điền Duy Hoàng nên cố ý ở lại trang viên của nhà họ Điền để kề cận bà Điền cùng ông cụ Điền, trong lòng thầm nghĩ có hai chỗ dựa vững chắc như vậy thì Điền Duy Hoàng sẽ không làm gì được cô ta.
Cũng đúng, chỉ cần Tô Minh Tuyết an phận ở trong trang viên nhà họ Điền, đừng đi trêu chọc Đồng Đồng Tâm, thì Điền Duy Hoàng đương nhiên sẽ tạm thời không "Xử trí" cô ta.
Tô Minh Tuyết biết thừa trong lòng Điền Duy Hoàng chỉ quan tâm một mình Đồng Đồng Tâm.
Hiện giờ, Đồng Đồng Tâm đã trở thành em dâu của Điền Duy Hoàng, anh sẽ không dám có suy nghĩ quá phận với Đồng Đồng Tâm lại càng không muốn gây ra những lời chỉ trích nên anh chỉ đơn giản là mượn Tô Minh Tuyết để ngụy trang.
Điền Duy Hoàng cẩn thận trong mọi việc cốt chỉ để bảo vệ Đồng Đồng Tâm chu toàn.
Đồng Đồng Tâm kéo vali vừa bước ra khỏi cổng của trang viên nhà họ Điền.
Thì một chiếc xe địa hình màu đen hầm hố dừng trước mặt cô.
Đồng Đồng Tâm cảm thấy chiếc xe rất quen thuộc, cô ngẩng đầu liền thấy cửa sổ băng ghế sau hạ xuống, trong xe có tiếng của Điền Duy Hoàng cất lên.
"Lên xe."
"Anh cả?"
"Nhanh lên xe đi."
"Em tự..."
"Đồng Đồng Tâm, em muốn anh áp giải em lên xe à?"
Mệnh lệnh không thể cưỡng lại của anh khiến Đồng Đồng Tâm rùng mình.
Lúc này, một nam tài xế mặc vest đen, đi giày da bước ra khỏi ghế lái.
Anh ta chạy tới trước mặt Đồng Đồng Tâm mở cửa xe cho cô sau đó xách vali của cô bỏ vào cốp xe.
Đồng Đồng Tâm mím chặt đôi môi phớt hồng của mình, ủ rũ leo lên xe thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Điền Duy Hoàng: "Là Trung Quân nhờ anh tiện đường thì đưa em về thành phố Bình Dương luôn."
Biết được là ý của Điền Trung Quân, Đồng Đồng Tâm lập tức mỉm cười.
Điền Duy Hoàng liếc nhìn Đồng Đồng Tâm mỉm cười hạnh phúc, trong lòng cũng vui vẻ nhưng theo sau đó là đau đớn khôn nguôi.
Cô chỉ nở nụ cười thật tâm khi nhắc đến em trai của anh, xem ra cô thật sự yêu đứa em trai này của anh rồi.
Tại sao người mà cô yêu không phải là anh chứ?
Chẳng lẽ cứ không phải gặp nhau trước thì sẽ yêu nhau sao?
Lòng Điền Duy Hoàng lại nặng nề hơn.
"Trước kia em học thiết kế nội thất à?" Trên đường, Điền Duy Hoàng luôn chủ động bắt chuyện.
Nhìn bề ngoài, anh ấy không giống một người nói nhiều.
Thật bất ngờ khi biết rằng anh chỉ nói nhiều khi ở cùng với một mình cô mà thôi.
"Dạ." Đồng Đồng Tâm đáp.
“Mùa hè này, em có dự định ra ngoài thực tập không?” Điền Duy Hoàng lại hỏi, thật ra là anh cố ý hỏi! Trung Quân phụ trách công ty xây dựng Địa Lợi thuộc tập đoàn Điền thị, Đồng Tâm tốt nghiệp xong đương nhiên sẽ làm việc dưới trướng Trung Quân.
Đồng Đồng Tâm cười ngượng ngùng: "Em không muốn đi làm, em chỉ muốn ở nhà làm vợ của anh ấy thôi."
Thật ra cô ấy vẫn phải quay về "Dạ Mị" để hát. Chẳng qua… Cô không thể kể với anh cả chuyện này được, lỡ như bị Trung Quân biết được coi như xong đời.
Nghe cô nói vậy, Điền Duy Hoàng lại im lặng.
Anh chợt nhớ ra điều gì đó, lấy từ trong cặp ra một chiếc hộp vuông nhỏ tinh xảo, đưa cho Đồng Đồng Tâm.
Đồng Đồng Tâm kinh ngạc nhìn nó nhưng không nhận lấy mà chỉ hỏi: "Đây là cái gì?"
"Dây chuyền đá sao sa!" Điền Duy Hoàng hờ hững đáp.
"Em cứ nghĩ, lúc đầu anh cả muốn tặng nó cho chị dâu. Bởi vì em và chị dâu giống nhau như đúc làm cho anh cả nhận lầm nên cũng tặng nó sai người luôn.” Đồng Đồng Tâm thoải mái trả lời.
Điền Duy Hoàng nhất thời nhíu mày.
Cô nói anh đã tặng sai người sao?!
Không!
Anh không tặng sai!
Đây là quà mà anh tặng cho cô.
Nhưng cô lại cho rằng anh tặng sai người.
Đau lòng quá, không phải chỉ một hai lần mà là đau hết lần này đến lần khác, không chịu cũng phải chịu.
Điền Duy Hoàng chậm rãi nhắm mắt lại, lạnh lùng nói: "Em không nhận anh sẽ ném nó đi."
Đồng Đồng Tâm giật mình, lúng ta lúng túng nhận lấy hộp quà, cô đành phải cất cái hộp nhỏ này vào túi xách rồi không dám nói gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Hai tiếng sau...
Điền Duy Hoàng tiễn Đồng Đồng Tâm tới căn hộ của Địa Lợi rồi yêu cầu tài xế lái xe đi.
Đồng Đồng Tâm mở cửa vào nhà xong, trong lòng liền cảm thấy bối rối.
Sau này, cô sẽ sống cuộc sống ăn một mình, ngủ một mình, mua sắm một mình và làm mọi thứ một mình sao?
Đây không phải là cuộc sống vợ chồng mà cô thật sự muốn.
Đồng Đồng Tâm vừa suy nghĩ vừa đi vào bếp, mở tủ lạnh ra, trong đó không có gì ngoài đồ ăn nhanh và một ít đồ uống.
Chẳng lẽ, trong khoảng thời gian cô vắng nhà, Trung Quân đều không về nhà nấu cơm ư?
Đây không phải là tác phong của Trung Quân!
Đồng Đồng Tâm đóng cửa tủ lạnh lại rồi quyết định đi siêu thị mua một ít đồ nấu ăn.
Bên này, tại tòa nhà công ty bất động sản Địa Lợi của tập đoàn Điền thị, Điền Duy Hoàng đột nhiên tạt qua văn phòng của Điền Trung Quân, khiến Điền Trung Quân hơi bất ngờ.
"Anh cả, anh về nhanh vậy!" Điền Trung Quân trêu.
"Em bảo anh tiện đường đón vợ của em về, bộ không sợ anh bắt vợ em cao bay xa chạy à?" Điền Duy Hoàng cũng trêu lại anh ta.
Nhưng Điền Trung Quân lại chẳng để bụng: "Anh cả sẽ không làm vậy đâu."
Huống chi, anh cả còn một cô vợ chưa cưới là Tô Minh Tuyết, anh ấy yêu thương, cưng chiều vợ chưa cưới của mình như vậy thì sao có thể nảy sinh hứng thú với cô nhóc Đồng Tâm kia chứ.
Điền Trung Quân chắc chắn đến mức không buồn nghĩ xem tại sao ngoại hình của Tô Minh Tuyết lại giống hệt Đồng Đồng Tâm như đúc.
Điền Duy Hoàng lơ đãng nở một nụ cười gượng gạo.
Lúc này, trợ lý Triệu Bình của Điền Trung Quân gõ cửa tiến vào, thấy có mặt Điền Duy Hoàng anh ta vội vàng gật đầu chào: "Chào cậu cả."
Điền Duy Hoàng cũng gật nhẹ đầu.
Tập đoàn Điền thị hiện tại đã được Điền Duy Hoàng tiếp nhận quản lý một nửa.
Nên hiển nhiên là Triệu Bình không dám chậm trễ trong việc chào hỏi Điền Duy Hoàng.
Vì vậy vừa vào phòng, anh ta phải chào Điền Duy Hoàng trước rồi mới thông báo với Điền Trung Quân: "Giám đốc Điền, có giám đốc Quý đến."
"Bảo cô ấy đợi ở phòng VIP." Điền Trung Quân đáp.
Điền Duy Hoàng thấy thế, hiểu ý cười: "Anh về trước đây. Em cứ làm việc đi."
"Anh cả, đi thong thả." Điền Trung Quân gật nhẹ đầu rồi nhìn theo Điền Duy Hoàng đang rời đi.
Điền Duy Hoàng không ngờ rằng “giám đốc Quý” mà cậu em trai Trung Quân sắp gặp lại chính là Quý Tư Nghiên.
Điền Duy Hoàng biết rằng Quý Tư Nghiên đã không còn là thực tập sinh tại Địa Lợi.
Quý Tư Nghiên hiện đã mở một công ty bất động sản khác dưới sự giúp đỡ của ba cô ta, sau khi đạt được thỏa thuận với Điền Trung Quân lần trước, ngoài việc làm ăn thì các cuộc tiếp xúc riêng tư với Điền Trung Quân cũng rất thường xuyên.
Những chuyện này thực ra là do Lâm Quý, trợ lý đặc biệt của Điền Vĩnh Đình sau khi điều tra ra đã báo với Điền Vĩnh Đình, mà ông nội Điền Vĩnh Đình cũng đã nói riêng với anh mấy ngày trước.
Quý Tư Nghiên thường xuyên tiếp xúc với Điền Trung Quân có lẽ là chỉ vì dự án hàng tỷ đô la của "Cục máy bay quân sự thành phố Viễn Đông.”
Miếng ngon béo ngậy như vậy đương nhiên sẽ có rất nhiều kẻ muốn giành lấy để ăn.
Điền Duy Hoàng lại cảm thấy loại chuyện này rất bình thường.
Tập đoàn Điền thị đã giành được quyền thiết kế cho dự án này, Điền Duy Hoàng nói với Điền Trung Quân rằng anh muốn lấy được quyền thi công của hạng mục này.
Điền Trung Quân chỉ nói mình sẽ cố hết sức.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!