Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi

"Cậu Mười muốn gặp cô." Người đàn ông nói một cách tỉ mỉ.

Đồng Đồng Tâm nghĩ đến “Cậu Mười", hai má bất giác đau đớn.

"Cậu Mười" rất ác, ngay cả phụ nữ cũng đánh.

Đồng Đồng Tâm trề môi tỏ vẻ không tình nguyện mà theo người đàn ông này đi gặp Cậu Mười.

Cậu Mười đang ngồi trong phòng VIP sang trọng nhất của một quán bar nhạc nhẹ chờ cô, lúc này người phụ nữ hát trên sân khấu là người mới, và cũng đang mang một cái kính mắt che mặt.

Tóm lại, Đồng Đồng Tâm không biết người phụ nữ trên sân khấu, nhưng cô cảm thấy người phụ nữ hát không hay bằng mình.

"Cậu Mười, cô Đồng đến rồi." Người đàn ông cung kính thông báo.

Cậu Mười giơ tay lên, người của ông ta lần lượt lui ra.

Trước kia, Đồng Đồng Tâm còn cảm thấy Cậu Mười giống Điền Duy Hoàng còn bây giờ, cô cảm thấy được hai người khác nhau một trời một vực.

Điền Duy Hoàng một thân chính khí còn Cậu Mười thì lại là một thân tà khí.

"Ngồi." Cậu Mười chào cô bằng giọng điệu lạnh lùng.

Đồng Đồng Tâm mím môi, khó chịu ngồi xuống bên cạnh.

Trong căn phòng sang trọng này có hai người là cô và Cậu Mười, xung quanh còn có khách nói chuyện ồn ào, nhưng cũng không ảnh hưởng đến bầu không khí nghiêm túc giữa hai người.

"Tôi nghe Nhã San nói, cô là bạn thân nhất của cô ấy, hai người gặp nhau như thế nào?” Cậu Mười uể oải tựa lưng vào sô pha, thờ ơ hỏi.

Đồng Đồng Tâm vẫn ngồi nghiêm chỉnh, hai tay khoanh trên đầu gối, nghiêm nghị hỏi: “Không phải Nhã San đã kể với anh rồi sao?”

Mối quan hệ giữa người đàn ông này và Nhã San rất thân thiết, tại sao anh ta lại không biết mình và Nhã San làm sao quen được nhau chứ?!

“Tôi chỉ muốn đối chiếu lời kể giữa hai người mà thôi.” Cậu Mười lắc lắc ly rượu vang trong chiếc cốc cao cẳng trên tay.

Anh ta vẫn đeo một chiếc kính mắt đắt tiền che mặt, gọng kính sáng lấp lánh dưới ánh đèn ấm áp của quán bar nhạc nhẹ này.

Người đàn ông này luôn toát ra vẻ bí ẩn.

Cô hàn toàn không biết gì về xuất thân cũng như thực lực của anh ta.

Cậu Mười nói ra những lời này chỉ càng chứng tỏ là anh ta không tin những người bên cạnh mình.

Nói trắng ra thì người đàn ông này mắc bệnh đa nghi rất nặng.

Đồng Đồng Tâm cũng không vòng vo với vị Cậu Mười này nữa, cô kể tất cả những chuyện mà mình và Nhã San đã cùng nhau trải qua.

Cậu Mười nghe xong thì hơi nhếch mép.

Đồng Đồng Tâm không thể hiểu được suy nghĩ của người đàn ông này nhưng cô có thể đoán được Nhã San hẳn là cũng kể lại với anh ta như vậy.

"Em đã là em gái của Anh Ninh thì về sau gặp tôi, em cứ gọi tôi là “anh rể”, đây là phương thức liên lạc với tôi, gặp bất kỳ khó khăn gì, em đều có thể liên lạc với tôi." Cậu Mười nói xong, lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp đưa cho Đồng Đồng Tâm.

Đồng Đồng Tâm do dự một chút, mới đưa tay nhận danh thiếp, cùng lúc đó, trong đầu cô đột nhiên nhớ lại những lời Quý Nhã San từng nói với cô.

Nhã San dường như muốn cô trở thành em gái của Anh Ninh...

"Tại sao tôi phải gọi anh là “anh rể” chứ? Anh Ninh là ai?" Đồng Đồng Tâm biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi, Quý Nhã San chỉ kể sơ lược chuyện của Anh Ninh cho cô biết.

Cậu Mười vểnh đôi chân đang bắt chéo của mình lên và trả lời một cách ngắn gọn: "Lần trước tôi đưa em đi xét nghiệm ADN, báo cáo nói rằng em và người vợ đã khuất của tôi có quan hệ chị em với nhau. Vì em là người thân duy nhất của người vợ đã khuất của tôi trên thế giới này nên tôi tự nhiên sẽ đối xử tốt với em thay cho người vợ đã chết của tôi."

"Vậy mà Cậu Mười còn đuổi tôi ra khỏi Dạ Mị!" Đồng Đồng Tâm nhíu mày, bất mãn oán giận.

"Em gọi tôi là gì?" Cậu Mười cất giọng nghiêm túc.

Đồng Đồng Tâm giật mình sửng sốt, cô bị giọng điệu của anh ta dọa sợ nên không thể không nhút nhát mà đổi cách xưng hô, gọi một tiếng: "Anh rể."

"Em cho rằng làm ở ‘Dạ Mị’ là một công việc đàng hoàng à? Đồng Đồng Tâm, để tôi nói cho em biết. Toàn bộ đàn ông ở Bình Dương này đều biết ngoại trừ những người trong hội thiên kim bán đêm đầu tiên thì những cô gái còn lại không ai là sạch sẽ cả!” Cậu Mười mặt không đổi sắc giải thích.

Cho nên anh ta đuổi cô là vì muốn tốt cho cô.

"Nếu chồng em biết em làm việc ở Dạ Mị thì liệu anh ta còn tin em trong sạch không?" Cậu Mười lại hỏi.

Đồng Đồng Tâm không còn phản bác nữa, bởi vì đây chính là điều cô đang lo lắng.

"Đã bảo em gọi tôi là anh rể thì tiếng “anh rể” này cũng không phải là để gọi cho có. Ông xã Điền Trung Quân của em cũng sẽ được tôi ưu ái trong công việc. Để hai vợ chồng em được sống những ngày tháng khá giả một chút." Cậu Mười lại nói.

Đồng Đồng Tâm chỉ biết chớp mắt nhìn Cậu Mười.

Như vậy là cô được….

Nhặc được cái bánh từ trên trời rơi xuống sao?

Tự nhiên xuất hiện một ông “Anh rể…”

"Sao lại im lặng thế?" Cậu Mười lại hỏi.

Đồng Đồng Tâm lúc này mới sức tĩnh, ngại ngùng nói: "Cám ơn cậu… À không, cảm ơn anh rể.”

“Chín giờ sáng mai, tôi sẽ đưa em đến mộ chị gái của em để cô ấy được nhìn em thật kỹ.” Cậu Mười thâm trầm nói.

Đồng Đồng Tâm lúng ta lúng túng gật đầu.

Tuy rằng, cô có chút mơ hồ nhưng hình như Cậu Mười là một kẻ trọng tình nghĩa.

Bằng không, sau khi vợ mất, anh ta sẽ không kiên quyết tìm người thân của vợ và tìm được rồi thì quan tâm đến em gái của người vợ đã khuất.

Nhưng đối với việc mình là em gái của Anh Ninh, Đồng Đồng Tâm luôn có vướng mắc trong lòng, cô cứ cảm thấy chuyện này không đúng.

Rời khỏi "Dạ Mị" về đến nhà, Đồng Đồng Tâm liền gọi điện cho Nhã San.

Quý Nhã San biết được Cậu Mười đã nhận Đồng Đồng Tâm em gái của người vợ quá cố của mình nên vui vẻ nói: "Thật tốt quá! Đồng Tâm, về sau Cậu Mười sẽ không làm khó cô nữa."

"Tôi thật sự là em gái của người vợ đã mất của Cậu Mười sao?" Đồng Đồng Tâm thỏ thẻ hỏi.

Quý Nhã San im lặng một lúc, thật lâu sau mới cười nói: "Cậu Mười nói là cô thì chính là cô. Đồng Tâm, cô đừng nghĩ nhiều làm gì! Từ nay về sau, đã có anh rể lo cho, chẳng phải là rất tốt sao?”

"Cậu Mười có vẻ là một người đa nghi như Tào Tháo..." Đồng Đồng Tâm trầm giọng nói.

Quý Nhã San rầu rĩ lên tiếng: "Uhm, tôi biết."

Cả hai im lặng một lúc, Quý Nhã San nói tiếp: "Đồng Tâm, tôi thật sự rất quý người bạn như cô.”

"Uhm, tôi cũng quý cô nữa." Đồng Đồng Tâm vui mừng mỉm cười nói, sau khi im lặng một chút, cô chuyển đề tài: "Đúng rồi, năm nay tôi sẽ thi lại đại học!”

Quý Nhã San cũng trở nên vui vẻ: "Vậy thì cô định nộp hồ sơ vào trường đại học nào? Chúng ta học chung một trường có được không?”

“Tôi định nộp đơn vào đại học Bình Dương, gần nhà.” Đồng Đồng Tâm ngượng ngập nói.

Quý Nhã San bật cười: "Cô không nỡ xa chồng à!"

"Đương nhiên!"

"Vậy tôi cũng sẽ báo đại học Bình Dương! Cô học trường nào tôi sẽ báo trường đó.” Quý Nhã San vui vẻ nói.

"Uhm!" Đồng Đồng Tâm cũng vui mừng không thôi.

"Hay là, kỳ nghỉ hè này, cô và tôi đi thi bằng lái nhé! Anh Thập muốn tặng cho tôi một chiếc xe thể thao!" Quý Nhã San lại nói tiếp.

Đồng Đồng Tâm hâm mộ nói: "Được chứ! Tôi sẽ đi thi bằng lái với cô! Có điều đến lúc đó cô phải để tôi ngồi trên chiếc xe thể thao mới coong của cô để hóng gió!”

"Hóng gió chỉ là chuyện nhỏ, đợi chúng ta có bằng lái rồi, tôi sẽ cho cô mượn lái chiếc xe đó luôn" Quý Nhã San phóng khoáng nói.

Hai người lại trò chuyện một lúc trước khi cúp máy.

Hôm sau.

Cậu Mười phái người đến đón Đồng Đồng Tâm, đưa cô đến mộ của Anh Ninh.

Tất cả mọi người đều nói rằng cô ấy trông giống Anh Ninh, nhưng khi Đồng Đồng Tâm nhìn thấy bức ảnh đen trắng của Anh Ninh trên bia mộ, cô đã nhận ra rằng mình không hề giống Anh Ninh.

Chẳng lẽ nói...

Mọi người ở Dạ Mị đều biết điểm yếu của Cậu Mười là cái?

Cho nên ngày ấy, người ở Dạ Mị nói cô giống Anh Ninh, cũng chỉ là để cứu mạng cô!

Chỉ cần một người nói ra điều này, trong đầu Cậu Mười sẽ sinh ra tiềm thức như vậy.

"Hãy chào chị gái của em đi." Cậu Mười lạnh lùng nói.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận