“Chúng con là bạn cấp ba!” Quý Tư Nghiên cười tít mắt rồi khoác tay chủ tịch Quý, thỏ thẻ nói: “Ba, cậu ấy từng là học sinh giỏi của lớp chúng con đấy, rất xuất sắc!”
Quý Tư Nghiên nói một hồi, sau đó thì thầm vào tai chủ tịch Quý.
Điền Trung Quân không biết Quý Tư Nghiên nói gì với chủ tịch Quý, chỉ thấy chủ tịch Quý nhìn Quý Tư Nghiên bằng ánh mắt rất hòa nhã, như người cha hiền hậu cười với Quý Tư Nghiên không khép được miệng, ông ta vỗ vào mu bàn tay Quý Tư Nghiên.
“Ăn xong chúng ta ký hợp đồng luôn đi!” chủ tịch Quý lại nhìn Điền Trung Quân, nói một cách hòa nhã.
Điền Trung Quân bỗng hoàn hồn, vội bưng tách trà, kính với chủ tịch Quý.
Quý Tư Nghiên nhân cơ hội nháy mắt với Điền Trung Quân.
Lần này có chủ tịch Quý rót tiền, nguồn vốn công ty mới của Điền Trung Quân càng đảm bảo hơn.
Với một người đi trước như chủ tịch Quý mà nói, nể mặt con gái nên tất nhiên ông ta sẽ hỗ trợ nguồn vốn nhất định cho một tân binh trẻ tuổi trong giới kinh doanh như Điền Trung Quân.
Quý Tư Nghiên đang lấy tuổi trẻ, tiền bạc và cả thân thể của cô ta để đánh cược cho tương lai của chính mình. Cô ta chỉ hi vọng Điền Trung Quân đừng phụ lòng cô ta là được.
Thay vì quyến rũ Điền Duy Hoàng, chi bằng dành hết tâm tư cho Điền Trung Quân.
Quý Vận Hằng – anh trai Quý Tư Nghiên đã lợi dụng chính em gái của mình để dòm ngó tập đoàn Điền Thị mà anh ta khao khát.
Vậy Điền Trung Quân thì sao?
Thứ Điền Trung Quân muốn không chỉ là tập đoàn Điền Thị mà còn có cả tập đoàn Quý Thị của chủ tịch Quý – ba ruột Quý Tư Nghiên.
Từ lúc Quý Tư Nghiên đề cập với anh về việc hợp tác để kiểm soát dự án “cục máy bay quân sự thành phố Viễn Đông” trị giá hàng chục nghìn tỷ, sau đó là Quý Tư Nghiên bày tỏ chân thành, chủ động hiến thân leo lên giường anh.
Điền Trung Quân đã nhìn rõ những mưu toan hãm hại nhau trên thương trường, anh với chú Điền Nhuận luôn âm thầm tranh cao thấp, cũng không sợ đấu với Quý Tư Nghiên.
Nếu không phải sự tồn tại của Đồng Tâm tương phản một cách rõ ràng với sự tồn tại của Quý Tư Nghiên, thì đến tận bây giờ anh cũng không nhìn rõ rốt cuộc người mình yêu là ai.
Điền Trung Quân là một người đàn ông hoài niệm, anh có thể bảo vệ những điều đẹp đẽ của quá khứ suốt cuộc đời, nhưng lại không muốn chấp nhận người đã bước ra khỏi những tốt đẹp đó.
Anh vẫn luôn yêu mối tình đầu Quý Tư Nghiên đã từng ngây thơ và ngọt ngào xưa kia, giống như Đồng Tâm của hiện tại.
Nhưng anh không biết anh cũng không còn là người ở trong những đẹp đẽ đã từng đó.
Đồng Đồng Tâm đứng dậy khỏi ghế, gấp gọn tấm chăn mỏng trên người lại, nhẹ nhàng đặt lên ghế.
Lúc Đồng Đồng Tâm xoay người, một bóng dáng cao lớn bao trùm lấy cô, cô không đề phòng nên va vào một bức tường thịt.
“Dậy rồi?” Giọng nói từ tính lọt vào tai.
Đồng Đồng Tâm sửng sốt ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của Điền Duy Hoàng.
Trên người anh toát lên hơi thở lành lạnh, như cơn mưa lớn ngày hè nóng nực, mát mẻ và trong lành còn sót lại trong không khí khiến người ta vui vẻ thoải mái.
“Xin lỗi anh, vừa rồi em...”
“Trên lầu có nhà bếp em thiết kế cho anh, vậy bữa trưa hôm nay em nấu cho anh ăn đi!” Điền Duy Hoàng ngắt lời Đồng Đồng Tâm, sải bước qua người cô, đi đến cầu thang xoắn ốc.
Đồng Đồng Tâm sửng sốt, vội đi theo, ngẩng đầu nhìn Điền Duy Hoàng đã bước lên bậc thang, nói: “Anh cả à, em phải về nhà nấu cơm!”
“Trưa nay Trung Quân có bữa xã giao, sẽ không về nhà ăn cơm.” Điền Duy Hoàng nhàn nhạt nói, bóng dáng biến mất ở cuối cầu thang.
Đồng Đồng Tâm buộc phải đuổi theo, bước chân cô nhanh nhẹn, giẫm lên bậc thang vang lên tiếng ‘bình bịch’.
Cô đi lên, vịn vào tay vịn đứng ở đầu cầu thang.
Lúc này, Điền Duy Hoàng đã đứng trước tủ lạnh, hờ hững nói: “Trước khi thiết kế, anh đã đề cập trong yêu cầu là phòng làm việc của anh phải đủ yên tĩnh.”
Đồng Đồng Tâm ngớ ra, xấu hổ gãi sau đầu, thì ra cô vẫn có những chỗ suy nghĩ không chu đáo.
Điền Duy Hoàng mở cửa tủ lạnh, áo sơ mi trên người anh với tủ lạnh đều là màu trắng, cổ áo hơi mở ra, ống tay áo xắn đến giữa cánh tay, lộ ra làn da màu lúa mạch và một vết sẹo mờ do dao để lại.
Đồng Đồng Tâm vô tình nhìn thấy vết sẹo trên cánh tay anh, cô giật mình, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Trước khi gặp cô, anh đã trải qua chuyện gì?
Là những ngày cầm dao vác súng sao?
Trung Quân từng nói, ba của hai anh em họ là quân nhân, quên mình vì đất nước.
Thế nên, có phải trước đây Điền Duy Hoàng cũng sống cuộc sống quân đội ngàn cân treo sợi tóc?
“Đừng ngẩn ra đó nữa.” Điền Duy Hoàng hờ hững nói, anh đã lấy một số nguyên liệu ra rồi để lên quầy bếp.
Đồng Đồng Tâm hoàn hồn, tiếp tục đề tài anh vừa nhắc: “Xin lỗi, lúc thiết kế là em sơ suất. Cầu thang xoắn ốc làm bằng sắt này dễ gây ra tiếng ồn khi có người lên xuống, em sẽ về hoàn thiện và gửi báo cáo để họ đến lót thêm thảm phù hợp với cầu thang xoắn ốc cho anh.”
Tạm thời cũng chỉ đành bù lại như vậy, không thể dỡ cả cầu thang ra được.
“Anh không kén ăn, em nấu gì cũng được.” Điền Duy Hoàng nói.
Thực ra có một số thứ anh không thích ăn, ví dụ như gan lợn.
Nhưng chỉ cần là do cô nấu, cho dù là đồ anh không thích thì anh cũng sẽ rất thích ăn.
Đồng Đồng Tâm đi về phía Điền Duy Hoàng, vừa xắn tay áo vừa cầm tạp dề buộc vào người, động tác thành thạo đứng trước bồn rửa, bắt đầu rửa rau.
Điền Duy Hoàng nhìn cử chỉ nhanh nhẹn của cô, anh không khỏi nghĩ đến cảnh bình thường cô ở trong căn hộ của Trung Quân, nấu cơm cho Trung Quân.
Nếu anh là Trung Quân, nhìn người phụ nữ anh yêu xuống bếp vì anh, anh sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.
Ví dụ như giờ phút này...
“Anh cả, anh biết vo gạo nấu cơm chứ?” Đồng Đồng Tâm rửa rau xong, lúc đang chuẩn bị cắt rau thì hỏi Điền Duy Hoàng mà không hề nhìn anh.
Điền Duy Hoàng không trả lời cô mà dùng hành động thực tế để chứng minh với cô rằng anh có ‘biết’ hay không.
“Hai người thì cần mấy lon gạo? Vo gạo mấy nước thì sạch? Phải đổ bao nhiêu nước mới được?” Điền Duy Hoàng hỏi liên tục mấy câu.
Lúc này Đồng Đồng Tâm mới ngẩng đầu, nhìn Điền Duy Hoàng với vẻ kinh ngạc.
Thôi vậy...
Đồng Đồng Tâm để dao trong tay xuống, vô thức lau hai tay vào tạp dề rồi giơ tay lấy lòng nồi cơm điện và lon đong gạo trong tay Điền Duy Hoàng.
“Nếu em hỏi anh mấy câu về sở trường của anh thì có lẽ anh sẽ trả lời trôi chảy.” Điền Duy Hoàng nghiêng người, nhường lối cho Đồng Đồng Tâm.
“Anh cả à...”
“Hả?”
“Hay là anh xuống tầng đọc sách một lát đi, hoặc là làm mấy việc sở trường của anh cũng được.” Đồng Đồng Tâm cười gượng, nói.
Điền Duy Hoàng không hiểu, nghiêng đầu nhìn cô.
Lúc này Đồng Đồng Tâm mới nói tiếp: “Anh đứng đây mà không biết làm gì hết, em sẽ cảm thấy anh rất vướng víu.”
Có nghĩa là, anh bị cô ghét bỏ à?
Điền Duy Hoàng khẽ nhún vai, giơ tay đầu hàng với Đồng Đồng Tâm rồi xoay người, dứt khoát đi tới trước quầy bếp cầm dao lên.
“Cạch... xoạt... xoẹt xoẹt xoẹt... bịch...”
Gần như là chuyện trong chớp mắt.
Đồng Đồng Tâm vừa ngước mắt thì thấy Điền Duy Hoàng cầm một củ cà rốt ném lên không trung, sau đó vung dao, cắt cà rốt trong không trung thành năm đoạn ngắn đều nhau rồi dùng tay bắt lấy, tiếng ‘bộp’ vang lên, cà rốt nằm ngay ngắn trên thớt.
Kỹ thuật tốt lắm, nhưng!
“Anh cả, anh xem cắt rau là xiếc à?” Khóe miệng Đồng Đồng Tâm giật giật.
Điền Duy Hoàng sững sờ, chỉ đành để dao xuống, lần nữa thỏa hiệp với cô gái này: “Vậy anh không làm phiền em nữa.”
Đồng Đồng Tâm trợn mắt rồi gật đầu, đưa tay đẩy anh, tỏ ý bảo anh mau đi đi.
Người đàn ông múa dao cầm súng thì đừng vào bếp nữa.
Vì như vậy nguy hiểm lắm, sẽ xảy ra án mạng mất!
Đồng Đồng Tâm nấu cơm xong thì đi tới trước quầy bếp, cô cầm thớt lên nhìn vào cà rốt Điền Duy Hoàng vừa cắt.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!