Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi

Tô Minh Tuyết không hài lòng chen miệng vào: “Tôi là vợ sắp cưới của cậu cả!”

Thím Lưu ngơ ra, vô thức nhìn Điền Duy Hoàng một cái, thấy Điền Duy Hoàng không nói gì, đành phải đổi lời: “Chào mợ cả!”

“Đồng Tâm, chị nhớ em chết mất!” Tô Minh Tuyết nhếch đôi môi đỏ hồng lên, bước lên phía trước, dang rộng cánh tay ra, nhào vào Đồng Đồng Tâm đang đứng bên cạnh thím Lưu, ôm Đồng Đồng Tâm một cái thật ấp ám.

Đồng Đồng Tâm theo bản năng lùi về phía sau một bước, cố gắng đứng vững, mỉm cười: “Ừm… Minh Tuyết!”

“Thím Lưu, mang vali này lên lầu cho tôi, tôi và Đồng Tâm phải nói chuyện với nhau mới được!” Tô Minh Tuyết buông Đồng Đồng Tâm ra, hai tay ôm chặt lấy tay Đồng Đồng Tâm, ra vẻ như rất thân thiết.

Đồng Đồng Tâm nhìn Tô Minh Tuyết đã thay đổi toàn bộ từ gương mặt cho đến tính cách, thầm nghi ngờ bản thân liệu có phải hoa mắt rồi hay không.

“Bây giờ Đồng Tâm phải theo tôi đến công ty báo cáo, cô có lời gì thì đợi em ấy tan làm về rồi nói.” Điền Duy Hoàng lạnh lùng nói, ngay sau đó quay người rời đi.

Đồng Đồng Tâm thức thời, lập tức rút tay ra khỏi tay Tô Minh Tuyết, dịu dàng chào một tiếng: “Chị dâu, em đi làm đây.”

“Được, mau đi đi!” Tô Minh Tuyết cố ý tỏ vẻ rộng lượng, cười nói.

Cô ta nhìn thấy rõ ràng, khi Đồng Đồng Tâm đi theo Điền Duy Hoàng ra cửa, Điền Duy Hoàng đã cố ý đi chậm lại, đợi Đồng Đồng Tâm đuổi kịp.

Ha, Điền Duy Hoàng này, đến cả một chi tiết nhỏ như vậy cũng nghĩ cho Đồng Đồng Tâm, Tô Minh Tuyết cô ta phải làm như thế nào mới có thể giành lại trái tim của Điền Duy Hoàng từ phía Đồng Đồng Tâm về mình?

“Thím Lưu, mang vali của tôi vào phòng cậu cả.” Ngay lập tức, Tô Minh Tuyết không chút khách khí ra lệnh.

Sắc mặt thím Lưu lập tức đen đi, tuy bà đến đây làm công, nhưng cậu cả nói chuyện với bà vẫn luôn khách khí, đến cả Đồng Đồng Tâm ở đây cũng rất tôn trọng bà, mà Tô Minh Tuyết này lại hoàn toàn coi bà như người hầu mà sai bảo.

“Còn ngơ ra đó làm gì? Mau đi đi! Còn nữa, tôi đói rồi, làm chút gì đó cho tôi lấp no bụng trước đi.” Tô Minh Tuyết lại còn trợn mắt với thím Lưu.

Lúc khóe mắt cô ta lại liếc nhìn về phía thím Lưu, cô ta chợt nhận ra, thím Lưu này và quản gia Lưu ở biệt thự dựa núi kia có vài phần giống hau, hai người lại cùng mang họ “Lưu”, chẳng lẽ là có quan hệ thân thiết gì hay sao.

Lúc Tô Minh Tuyết mang salad hoa quả ngồi trên sofa làm bằng da thật trong phòng chiếu phim tại nhà vừa ăn vừa xem phim trên màn hình, thím Lưu gọi điện cho em trai quản gia Lưu của mình, oán giận về chuyện của Tô Minh Tuyết.

Quản gia Lưu vừa nghe đến Tô Minh Tuyết, liền thẳng thừng nói hết toàn bộ mọi chuyện về Tô Minh Tuyết cho thím Lưu nghe.

Thím Lưu nghe xong thì nghẹn lời.

Lần đầu tiên bà mới gặp được một người phụ nữ vô liêm sỉ đến vậy!

Cướp đi ngọc bội của bạn thân, chiếm cứ vị trí của bạn thân, giờ lại còn ngông nghênh kiêu ngạo đến vậy!!

Tuy thím Lưu cảm thấy bất bình thay cho Đồng Đồng Tâm, cũng cảm thấy tiếc nuối thay cho cậu cả, nhưng, ván đã đóng thuyền, bà cũng chỉ có thể khách khí “hầu hạ” Tô Minh Tuyết.

Cậu cả đã chấp nhận cô ta rồi, cho dù Tô Minh Tuyết cô ta chỉ là một thứ hàng giả, nhưng bà làm người giúp việc, cũng phải cung kính mà hầu hạ mợ chủ này.

Thím Lưu lo liệu xong việc nhà bên ngoài, cầm xô nước và giẻ lau vào phòng chiếu phim, thấy máy quét nhà bị kẹt ở đống vỏ hoa quả dưới đất thì liền cảm thấy bực bội.

Lúc này, thím Lưu lại thấy Tô Minh Tuyết vắt hai chân lên bàn trà, tay cầm đĩa hạt dưa, vừa cắn vừa ném vỏ hạt dưa lên trên chiếc máy quét nhà, cuối cùng bà không kìm được mà nói: “Mợ cả, thùng rác ở ngay bên cạnh cô, phiền cô vất rác vào trong thùng.”

“Ở cái nhà này, tôi là chủ hay bà là chủ? Chồng tôi tốn tiền mời bà đến đây để làm gì?” Tô Minh Tuyết trợn mắt với thím Lưu, rồi lại giơ tay lên xua xua, gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: “Mau cút đi! Đừng đứng trước mặt tôi, chắn phim của tôi rồi!”

“Mợ cả, mong cô nói chuyện lịch sự một chút! Nếu không…”

“Nếu không làm sao?” Tô Minh Tuyết ngước mắt lên trừng thím Lưu, khí thế kiêu ngạo tệ hại, khiến thím Lưu sợ hãi, muốn nói lại thôi.

Cho dù Tô Minh Tuyết cô ta có là hàng giả, nhưng đó cũng là hàng giả được cậu cả công nhận, thím Lưu không dám làm gì cô ta, chỉ có thể mặc cô ta bắt nạt mình.

Lúc này thím Lưu giống như một người câm, chịu khổ nhưng không thể nói thành lời, chỉ có thể im miệng lại, đi lấy gầu hót và chổi, cúi người lặng lẽ quét dọn.

Cho dù trong lúc thím Lưu quét dọn, Tô Minh Tuyết vẫn cố tình vất vỏ hạt dưa xuống đất, bà cũng không dám nhiều lời.

Để mà so sánh, thím Lưu cảm thấy, vẫn là mợ hai kia tốt hơn.

Ài, tại sao người mà mợ hai lấy không phải là cậu cả chứ? Dù sao, cậu hai cũng chỉ là một đứa con riêng, địa vị ở nhà họ Điền không cao, lại còn không được ông cụ Điền xem trọng.

Đồng Đồng Tâm tuy đi theo Điền Duy Hoàng đến tòa nhà chính của tập đoàn Điền thị, nhưng từ đầu đến cuối, Điền Duy Hoàng cũng không chủ động nói với cô một lời nào.

Chỉ có điều, hai người đồng thời bước vào cánh cửa tòa tập đoàn Điền thị, đi thang máy VIP dành riêng cho tổng giám đốc, trên đường đi thấy có không ít người đều đang thì thầm to nhỏ.

Đồng Đồng Tâm rất muốn né tránh hiềm nghi, chột dạ cúi đầu, trốn tránh ánh mắt của mọi người xung quanh.

Điền Duy Hoàng khoác lên mình bộ vest, đi đôi giày da, khiến anh toát lên khí chất của một người quân nhân đầy hiên ngang.

Những người đàn ông đi qua, ánh mắt đều nhìn về phía Đồng Đồng Tâm, nhưng những người phụ nữ đi qua, không ai là không nhìn vào Điền Duy Hoàng.

Nhưng mà, đám đàn ông nhìn Đồng Đồng Tâm mãi không rời kia, sau khi bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo, sắc nhọn của Điền Duy Hoàng phóng đến thì ai nấy cũng đều nhát gan như thỏ mà thu lại ánh mắt của mình khỏi người Đồng Đồng Tâm.

Tuy Đồng Tâm không phải người phụ nữ của anh, nhưng anh cũng không cho phép người đàn ông nào khác ngoài Trung Quân nhìn cô thêm một cái.

Đồng Đồng Tâm theo Điền Duy Hoàng vào thang máy VIP dành riêng cho tổng giám đốc, sau khi cửa thang máy đóng lại, trong không gian chật hẹp, chỉ còn lại riêng cô và anh.

Nếu là trước kia, nhất định anh sẽ động chân động tay, làm hành động thân mật với cô, nhưng bây giờ, anh lại đứng trước mặt cô như một người quân tử.

Đồng Đồng Tâm chợt nhận ra, chỉ cần cô đứng riêng với anh cả thì cô sẽ bất giác trở nên căng thẳng.

Loại căng thẳng này, không phải vì thích mà là vì kính nể.

Đúng vậy, là một cảm giác kính nể.

Sau khi thang máy đi lên đến tầng trên cùng, “ting” một tiếng, cửa được mở ra, Điền Duy Hoàng đi ra ngoài trước, Đồng Đồng Tâm rụt cổ lại, đi theo phía sau anh.

Lúc này, trưởng phòng nhân sự đã đứng đợi sẵn ở trong phòng làm việc của tổng giám đốc.

Người ra đón tiếp hai người là trợ lý của Điền Duy Hoàng, Trịnh Trung Uy.

“Đồng Tâm, lịch trình ngày hôm nay có…” Trịnh Trung Uy tận tâm tận lực, tỉ mỉ báo cáo với Điền Duy Hoàng về lịch trình công việc ngày hôm nay.

Điền Duy Hoàng nghe xong, giơ tay lên xem thời gian, rồi nói với trưởng phòng nhân sự đứng bên cạnh: “Cô ấy là em gái của tôi, cậu đưa cô ấy đến phòng thiết kế báo cáo, lương thực tập sáu mươi triệu.”

Sáu mươi triệu?!

Đồng Đồng Tâm ngây ra, đến cả trưởng phòng nhân sự đứng bên cạnh cũng ngơ ngác.

Điền Duy Hoàng nói xong thì cầm tài liệu trên bàn làm việc lên, rồi rời khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc cùng với Trịnh Trung Uy.

Đồng Đồng Tâm và trưởng phòng nhân sự ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn nhau, trưởng phòng nhân sự vội cúi người gật đầu với Đồng Đồng Tâm, hỏi han: “Cô chủ, chào cô, lần đầu gặp mặt, mong cô chiếu cố.”

“Tôi…” Đồng Đồng Tâm muốn nói lại thôi, cô vốn muốn phủ nhận chuyện này, nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy Đồng Đồng Tâm giới thiệu không sai, tuy cô là em dâu của anh, nhưng cũng là em gái mà!

Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, anh nói cái gì thì là cái đó đi.

Đồng Đồng Tâm định chấp nhận sự sắp xếp này của Điền Duy Hoàng.

Chỉ có điều…

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận