Anh chỉ thương Đồng Tâm chứ không thật sự yêu Đồng Tâm.
Quý Tư Nghiên vui vẻ, mặt mày đầy ý cười, cô ta vòng tay qua cổ Điền Trung Quân, dịu dàng nói: “Sau này em sẽ chung sống hoà thuận với Đồng Tâm.”
Suy nghĩ của cô ả rất đơn giản, chỉ cần khiến anh vui vẻ thì mọi chuyện khác đều không quan trọng.
Điền Trung Quân bây giờ là do cô ta cược lấy, sự hy sinh của cô ta chỉ để cược lấy tương lai của mình.
Quý Tư Nghiên nhắm mắt lại, muốn để cho dòng suy nghĩ của mình hoàn toàn bay bổng.
Vì anh, cô ta thật sự sẵn sàng làm mọi thứ!
Cho dù lúc đầu do dự giữa Điền Trung Quân và Điền Duy Hoàng, cuối cùng cô ta vẫn lựa chọn Điền Trung Quân.
Khi Điền Trung Quân nhắm mắt lại, trong đầu anh toàn là bóng dáng Đồng Đồng Tâm.
Đồng Tâm…
Đồng Tâm mà anh ta luôn nhớ đến…
Mỗi cái cau mày hay mỉm cười của Đồng Tâm, cùng với cơ thể thơm ngát mềm mại của Đồng Tâm.
Nhưng dần dần…
Anh ta đan mười ngón tay vào với Đồng Tâm, thề bạc đầu cũng không rời xa.
Cuối cùng Đồng Tâm lại buông tay và nói với anh ta rằng: “Chúng ta không quay lại được nữa rồi…”
Đồng Tâm, chúng ta thật sự không thể quay lại nữa sao?
Khi Điền Trung Quân hoàn hồn, nhìn người phụ nữ trước mặt là Quý Tư Nghiên, nhìn dáng vẻ quyến rũ mê người của ả, ánh mắt anh ta dần tối lại.
Tư Nghiên thay đổi rồi…
Không còn là Quý Tư Nghiên đơn thuần chỉ thích anh ta ngày trước nữa.
Nói chính xác hơn là cô ả không còn là dáng vẻ mà anh ta thích ngày trước nữa.
Nếu không vì thời gian này tiếp xúc, có lẽ Tư Nghiên sẽ mãi là ánh trăng sáng, là ký ức đáng nhớ trong lòng anh ta, bởi vì cô ả đã từng để lại cho anh ta tất cả những gì tốt đẹp nhất của mình.
Nhưng bây giờ anh ta biết ả chỉ đang lấy cớ yêu mình để thăm dò Tập đoàn Điền thị thôi.
Dù sao ở Bình Dương này cũng chỉ có Tập đoàn Quý thị là đối thủ một sống một còn của Tập đoàn Điền thị.
Hạng mục mà Tập đoàn Điền thị muốn có, Tập đoàn Quý thị kiểu gì cũng sẽ chen vào gây rắc rối.
Nhà họ Quý có tham vọng, nhưng Điền Trung Quân anh ta càng có tham vọng hơn, nhà họ Quý muốn thâu tóm Tập đoàn Điền thị, mà Điền Trung Quân anh ta lại muốn ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.
Điền Trung Quân vốn đã có mầm mồng tham vọng, còn Quý Tư Nghiên là liều thuốc kích thích khiến mầm mống trong lòng anh ta nhanh chóng nảy mầm mà thôi.
Hai người vừa kết thúc thì điện thoại Điền Trung Quân bất ngờ đổ chuông.
Quý Tư Nghiên vô thức lén nhìn màn hình điện thoại đang đặt trên tủ đầu giường của Điền Trung Quân, hai chữ “Đồng Tâm” vẫn đâm sâu vào tim ả như trước.
Điền Trung Quân bình tĩnh nghe máy.
“Trung Quân, hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm ở trụ sở chính, mọi người đều đối xử với em rất tốt!” Trong giọng nói ngọt ngào của Đồng Đồng Tâm mang theo ý cười, có thể nghe ra được tâm trạng cô đang rất tốt.
“Ừm, anh nói với anh cả bảo anh ấy chăm sóc em nhiều hơn rồi. Em ở trụ sở chính sẽ không gặp phải những chuyện như lúc ở bộ phận thiết kế của bất động sản Địa Lợi nữa đâu.” Điền Trung Quân mím môi, bất giác cong môi nở nụ cười nhẹ.
Quý Tư Nghiên nhìn thấy hết từng hành động của anh, lòng đau nhói.
“Ừm, mọi người đều đối xử với em rất tốt. Nhưng hôm nay em lại nấu cơm cho anh cả! Anh ấy bảo đói, chưa ăn trưa, lại không thích ăn đồ ăn ngoài nên muốn em nấu cho anh ấy ăn.” Đồng Đồng Tâm vừa phàn nàn vừa lảm nhảm với Điền Trung Quân.
Điền Trung Quân an ủi: “Anh cả vẫn bướng bỉnh, ương ngạnh như vậy! Thôi kệ đi, nể tình anh ấy dặn dò cấp dưới chăm sóc em, anh không so đo với anh ấy!”
“Trung Quân, khi nào anh về? Em… Em nhớ anh!” Giọng Đồng Đồng Tâm yếu hơn một chút nhưng vẫn ngọt như mật khiến người khác nghe rất thoải mái.
Điền Trung Quân nhớ Đồng Tâm hát cũng rất hay, chỉ là không ngờ giọng điệu e thẹn của cô trong điện thoại lại khiến người khác say mê đến vậy.
Quý Tư Nghiên ngồi bên cạnh trợn tròn mắt.
Từ bao giờ mà anh lại không hề né tránh, thậm chí còn thoải mái tán tỉnh “Đồng Tâm” trước mặt cô ta như vậy?
Có lẽ là do cô ta đã quá dung túng anh rồi!
Cô ta từng nói đồng ý làm người tình bí mật của anh, đồng ý chấp nhận Đồng Tâm, đồng ý bao dung anh đã kết hôn.
Quý Tư Nghiên tưởng rằng mình có thể thoải mái chấp nhận tất cả, nhưng suy cho cùng cô ta cũng không phải phụ nữ cổ đại, không thể chấp nhận được việc người đàn ông mình thích vẫn ở bên người phụ nữ khác.
“Xong việc anh sẽ về, anh cúp trước đây.” Điền Trung Quân nói vài câu rồi kết thúc cuộc gọi.
Anh ta liếc thấy Quý Tư Nghiên đã thay đổi sắc mặt, cũng nhận ra có lẽ trong lòng cô ả đã nảy sinh chút kỳ lạ.
“Tư Nghiên, nếu… em không thể chấp nhận sự thật rằng anh đã kết hôn thì chúng ta có thể kết thúc mối quan hệ này ngay bây giờ.” Điền Trung Quân dửng dưng nói.
Quý Tư Nghiên hoàn hồn, nhích người nép vào vòng tay Điền Trung Quân, nỉ non: “Quân, em không phải thánh mẫu… Vì yêu anh nên mới ích kỷ, mong anh chỉ thuộc về một mình em. Nhưng… em sẽ chấp nhận Đồng Tâm. Quân, anh yên tâm, em sẽ không để Đồng Tâm biết sự tồn tại của em. Nếu anh thương hại cô ấy thì em cũng sẽ thương hại cô ấy, coi cô ấy như em gái ruột của mình.”
“Hắt xì…”
Đồng Đồng Tâm hắt hơi một cái, day mũi, đứng ở cửa chính toà nhà Tập đoàn Điền thị, ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt.
Trời sắp mưa sao?
Cô vừa tan làm đã gọi điện cho Điền Trung Quân, dù cô mang tâm trạng kích động chia sẻ niềm vui của mình cho anh thì Điền Trung Quân vẫn lạnh nhạt với cô.
Đồng Đồng Tâm buồn bã cúi đầu, mà lúc này trời cũng bắt đầu đổ mưa, dường như ông trời cũng rơi lệ thương cảm cho sự đau buồn của cô.
“Lên xe!”
Ngay khi Đồng Đồng Tâm đang buồn bã thì cửa sau của chiếc Maybach màu đen đột nhiên mở ra.
“Anh cả?”
Đồng Đồng Tâm hơi cúi người, nhìn người trong xe vừa ra lệnh cho mình.
Cô nhớ xe của anh cả là một chiếc xe việt dã bá đạo cơ mà…
Anh đổi xe rồi à?
“Là anh, lên xe đi.” Điền Duy Hoàng nhẹ giọng đáp.
Đồng Đồng Tâm nhìn rõ rồi mới lên xe, đóng cửa lại, ngồi bên cạnh Điền Duy Hoàng.
Tài xế lái xe, thân xe dáng thuôn thon gọn, vững vàng đi về phía trước.
Trong xe rộng rãi, hai người ngồi ở hàng ghế sau cũng không nói chuyện, bầu không khí khá buồn tẻ, ngột ngạt.
Khi Đồng Đồng Tâm đặt tay lên đệm cũng là lúc Điền Duy Hoàng đặt tay xuống, hai đầu ngón tay vô tình chạm vào nhau.
Đồng Đồng Tâm đột nhiên như bị điện giật, đang ngồi ngay thẳng, giữ khoảng cách nhất định với Điền Duy Hoàng vội vàng rụt tay về, hai tay đặt lên đầu gối, nhẹ nhàng nắm lấy vạt váy, toàn thân đều cảm thấy không được tự nhiên.
Cô lén dùng đuôi mắt liếc nhìn anh.
Khuôn mặt Điền Duy Hoàng đẹp trai tuấn tú, vẻ mặt lạnh đạm, đôi môi mỏng mím chặt, không nhìn ra vui buồn khiến người khác khó nắm bắt.
Đồng Đồng Tâm loáng thoáng cảm nhận được hơi thở lạnh lùng, trong trẻo từ người anh từ từ tản ra tứ phía.
Anh như vị vua cao quý, yên lặng ngồi trên ngai vàng cao tít.
Mưa rả rích kéo dài tới khi trời tối mịt.
Chiếc ô tô sang trọng chạy vào nhà riêng của Điền Duy Hoàng.
Điền Duy Hoàng xuống xe trước, khi cô đẩy cửa bước xuống xe, trên đầu đã có thêm một chiếc ô lớn màu xanh đậm.
Đồng Đồng Tâm ngẩng đầu nhìn chiếc ô, tầm mắt lại nhìn từ chiếc ô xuống.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!