Tô Minh Tuyết dẫn Đồng Đồng Tâm đến cửa chính, rồi xoay người chạy đi đón Điền Duy Hoàng.
“Duy Hoàng, anh về rồi à? Em rất nhớ anh! Anh cũng rất nhớ em, đúng không?” Tô Minh Tuyết chạy tới trước mặt Điền Duy Hoàng, rồi ôm lấy khuỷu tay anh, vừa thân mật nhiệt tình cọ người mình vào cánh tay anh.
Giờ Đồng Đồng Tâm đã bước vào nhà, Điền Duy Hoàng cũng không khách sáo đẩy Tô Minh Tuyết ra, anh không nói câu nào, mà đi thẳng về phía trước.
Tô Minh Tuyết bĩu môi, hậm hực đi theo sau Điền Duy Hoàng.
Lúc ăn tối, thím Lưu nấu một bàn đồ ăn theo lời căn dặn của Điền Duy Hoàng, quan trọng là, đều là món Đồng Đồng Tâm thích ăn.
Nhìn một bàn đồ ăn phong phú, trong lòng Tô Minh Tuyết càng tức đến ngứa ngáy.
Đồng Đồng Tâm cũng nhìn ra chút khác thường trên bàn ăn này, ví dụ như món gà ác hầm nấm tùng nhung kia là món Tô Minh Tuyết ghét ăn nhất.
Nhưng giờ, Tô Minh Tuyết lại cầm muỗng canh, múc hai muỗng gà ác hầm nấm tùng nhung vào bát của mình, rồi nũng nịu nói với Điền Duy Hoàng: “Duy Hoàng, gà ác và nấm tùng nhung đều là nguyên liệu tự nhiên được vận chuyển bằng máy bay, để bồi bổ cơ thể cho em, khỏi làm anh nhọc lòng.”
Điền Duy Hoàng không nói gì, chỉ lặng lẽ gắp món mà mình thích ăn.
Đồng Đồng Tâm cầm bát cơm, khẽ cười nói: “Chị dâu, chị thật hạnh phúc.”
“Tất nhiên rồi, anh cả em thật sự rất cưng chiều chị.” Tô Minh Tuyết dương dương tự đắc nhướng mày.
Thím Lưu thấy thế thì định phản bác, nhưng lại không tiện nói ra sự thật.
Bàn đồ ăn này là cậu cả cố ý dặn bà nấu cho cô Đồng, không liên quan gì đến Tô Minh Tuyết.
Nhưng nếu nói thẳng câu này ra, chỉ khiến cô Đồng và cậu cả cảm thấy mất mặt.
Thật ra trong lòng Đồng Đồng Tâm cảm thấy, chỉ có bốn người bọn họ ăn cơm, mà thím Lưu lại nấu một bàn đồ ăn như này thật sự quá lãng phí.
Ăn tối xong, Đồng Đồng Tâm vội thu dọn bát đũa giúp thím Lưu, nhưng bị bà từ chối.
Tô Minh Tuyết thấy Điền Duy Hoàng đã đi lên lầu về phòng của mình, thì thay đổi sắc mặt ngay, không khỏi dạy dỗ Đồng Đồng Tâm: “Đồng Tâm, cô đã là mợ hai rồi, mấy công việc nhà như này cứ để người giúp việc làm, cô đừng nên nhúng tay vào, bằng không, Duy Hoàng bỏ tiền ra thuê bà ta, chẳng phải sẽ mất trắng ư?”
Nghe Tô Minh Tuyết nói thế, trong lòng thím Lưu rất khó chịu.
Đồng Đồng Tâm phớt lờ mấy lời khua môi múa mép của Tô Minh Tuyết, mà tiếp tục giúp dì Lưu, đồng thời an ủi: “Thím Lưu, không sao đâu. Hai ngày nay cháu thấy eo thím không được khỏe cho lắm, hơn nữa tối nay lại nhiều bát đũa như vậy, nên thím cứ để cháu dọn dẹp bỏ bát đũa vào máy rửa bát giúp thím. Chuyện này cũng không nặng lắm đâu, nên thím đừng lo.”
“Ồ, thím Lưu, eo thím không được khỏe à? Vậy ngày mai, tôi sẽ nói Duy Hoàng thuê thêm một bảo mẫu tới đây giúp thím là được. Dù gì, trong nhà tôi cũng có thêm một người nữa, nên lượng công việc của thím cũng nhiều hơn.” Tô Minh Tuyết nói lời đâm thọc, gián tiếp nói Đồng Đồng Tâm đang “ăn nhờ ở đậu”.
Trong lòng Đồng Đồng Tâm cực kỳ hiểu rõ hàm ý khác trong lời nói của Tô Minh Tuyết, nhưng cô thầm nuốt giận vào bụng, dù gì, cô cũng thật sự đang ăn nhờ ở đậu.
Thím Lưu tức giận lườm Tô Minh Tuyết, rồi quay đầu dịu dàng nói với Đồng Đồng Tâm: “Cô cả, lát nữa tôi sẽ làm món tráng miệng cho cô ăn, đây là món cực kỳ ngon ở quê tôi đó.”
“Vâng, đúng lúc khi nãy cháu vẫn chưa ăn no, giờ cháu lại có lộc ăn rồi.” Đồng Đồng Tâm khẽ cười đáp, rồi vừa giúp thím Lưu dọn dẹp bát đũa, vừa nói cười vui vẻ đi vào phòng bếp cùng bà.
Hai người hoàn toàn phớt lờ Tô Minh Tuyết, để cô ta đứng đó một mình.
Tô Minh Tuyết giận dữ lườm bóng lưng của Đồng Đồng Tâm, đáy lòng không khỏi mắng cô ấy, đáng đời cô không có số được làm mợ cả nhà quyền thế.
Trước mặt người giúp việc còn rảnh rỗi lấy lòng, ngay cả thân phận chủ tớ cũng không phân biệt.
Tô Minh Tuyết mỉa mai Đồng Đồng Tâm xong, thì vịn cầu thang, rồi ngẩng đầu ưỡn ngực lắc mông, đi lên lầu.
Tô Minh Tuyết lên lầu rồi thì không thấy Điền Duy Hoàng ở trong phòng, cô lại tới phòng tập gym để tìm, đến khi đứng trước cửa phòng bắn súng, đúng lúc nhìn thấy Điền Duy Hoàng đang cầm súng hơi, oai phong lẫm liệt, bắn mười phát liên tiếp, có chín phát bắn trúng hồng tâm tấm bia đang di chuyển.
Đẹp trai quá!
Dù gì anh cũng là người từng đi lính, nên kỹ thuật bắn súng cực kỳ tốt.
Tô Minh Tuyết ngạc nhiên vỗ tay khen ngợi, rồi đi về phía Điền Duy Hoàng.
Điền Duy Hoàng thấy Tô Minh Tuyết đi tới, thì bỏ khẩu súng trong tay xuống, rồi tháo tai nghe trên tai ra, lạnh lùng hỏi: “Cô vào đây làm gì?”
“Duy Hoàng, người ta nhớ anh mà.” Tô Minh Tuyết căn môi đỏ, học theo giọng nói của Đồng Đồng Tâm, nũng nịu nói.
“Cô hãy nói chuyện với tôi bằng giọng nói vốn có của cô.” Điền Duy Hoàng nhíu mày không vui.
Nhưng Tô Minh Tuyết không cho là thế đáp: “Giọng em vốn là thế này.”
“Tô Minh Tuyết, đừng cố khiêu khích tính nhẫn nại của tôi.” Điền Duy Hoàng quát lớn.
Tô Minh Tuyết không khỏi cười đắc ý: “Duy Hoàng, anh đừng giận. Nếu anh làm vậy sẽ chọc em giận, ngộ nhỡ ngày nào đó em lỡ miệng, đứng trước mặt em trai Trung Quân nói, thật ra người Duy Hoàng thích là Đồng Tâm, sẽ thế nào?”
“Ha, vậy cô đi thử đi, để xem Trung Quân có tin cô không.” Điền Duy Hoàng khịt mũi xem thường, bình tĩnh nói.
Tô Minh Tuyết tới gần Điền Duy Hoàng, rồi nhón chân, giơ hai tay lên ôm cổ anh, chạm thẳng bộ ngực to tròn của mình lên ngực Điền Duy Hoàng, hơn nữa còn khẽ lắc lư.
“Duy Hoàng, sao anh cứ cứng đầu như vậy? Dù gì Đồng Tâm đã là em dâu anh rồi, anh và cô ta đã không còn khả năng nào nữa. Còn em, em không những có khuôn mặt giống hệt Đồng Tâm, mà vóc dáng của em cũng hơn cô ta. Tại sao anh không thử đến với em?” Tô Minh Tuyết nhìn anh bằng đôi mắt long lanh, khẽ nhướng mày, õng ẹo nói.
Điền Duy Hoàng khẽ nhíu mày kiếm, lúc anh định đẩy Tô Minh Tuyết ra, thì ngoài cửa vang lên giọng nói của Đồng Đồng Tâm.
“Anh cả, chị dâu, hai người đang ở trong phòng bắn súng à? Thím Lưu đã làm xong món tráng miệng, nói anh cả thích ăn, nên bảo em mang lên cho anh cả nếm thử.” Đồng Đồng Tâm dò hỏi, lúc nãy cô đã tìm mấy căn phòng, nhưng không nhìn thấy Điền Duy Hoàng và Tô Minh Tuyết.
Tô Minh Tuyết thấy thế thì bỗng hét lên, rồi xé váy và cổ áo của mình ra, hơn nữa còn kéo dây áo ngực xuống, lộ ra bộ ngực tuyệt đẹp.
“Cô...” Điền Duy Hoàng vừa nói được chữ đầu tiên.
Đồng Đồng Tâm nghe thấy tiếng động trong phòng, thì bưng món tráng miệng đi vào.
Tô Minh Tuyết thừa cơ nhảy lên người Điền Duy Hoàng, hai chân vòng qua vòng eo rắn chắc của anh, còn hai tay ôm chặt cổ anh không buông, cố ý phát ra mấy tiếng “á á” rất hưởng thụ, dáng vẻ cực kỳ mờ ám.
Đồng Đồng Tâm chứng kiến cảnh tượng này thì mặt nhất thời đỏ bừng, vội để dĩa trong tay xuống tủ thấp ở bên cạnh, rồi che mắt lại, lúng túng nói: “Cái đó... em để món tráng miệng ở đây... anh chị cứ tiếp tục đi...”
Từ nhỏ đến lớn, ngoài xem cảnh hôn của nam nữ chính trên TV, thì đây là lần đầu tiên cô chứng kiến cảnh tượng ướt át phiên bản người thật ngoài đời thực thế này.
Dứt lời, Đồng Đồng Tâm liền xoay người bỏ chạy.
Trong nháy mắt ban nãy, Điền Duy Hoàng thấy bộ dạng hơi dở khóc dở cười của Đồng Đồng Tâm, gương mặt xinh đẹp của cô hơi ửng hồng, trông rất đáng yêu.
Rồi anh lại nhìn người phụ nữ trước mặt, ngoài vẻ lẳng lơ thì chỉ còn lại một bụng tâm cơ.
“Cô ấy đã đi rồi, cô cũng có thể nhảy xuống người tôi rồi.” Điền Duy Hoàng bình tĩnh nói.
Tô Minh Tuyết ngạc nhiên trợn tròn mắt nhìn Điền Duy Hoàng.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!