Điền Duy Hoàng hoàn toàn phớt lờ lời nói của Tô Minh Tuyết, anh là ai chứ, đâu dễ gì bị dăm ba câu của một người phụ nữ chọc tức?
Đồng Đồng Tâm đi xuống lầu, rồi quay về phòng bếp tiếp tục giúp thím Lưu dọn dẹp, thím Lưu thấy mặt cô đỏ bừng, thì ân cần hỏi: “Cô cả, mặt cô bị gì thế?”
Thím Lưu vừa hỏi, trong đầu Đồng Đồng Tâm lại nhớ đến chuyện của mình và Trung Quân.
Lúc nãy dáng vẻ Tô Minh Tuyết leo lên người Điền Duy Hoàng thật sự quá hấp dẫn. Ở trên thì lộ bộ ngực tuyệt đẹp, ở dưới thì lộ đôi chân dài, điệu bộ quyến rũ, cực kỳ xinh đẹp.
Đồng Đồng Tâm bỗng cảm thấy, có phải mình quá vô vị nhạt nhẽo, nên Trung Quân mới không có “hứng thú” với cô.
Sở dĩ lần trước cô có thể thành công, hoàn toàn là vì thành phần kích tình trong chai nước hoa đó gây ra, hơn nữa còn chọc Trung Quân không vui, cuối cùng chuyện đó chỉ tiến hành được một nửa.
Vậy lần sau thì sao?
Lần sau, cô nên “hầu hạ” Trung Quân thế nào?
“Cô cả, cô đang nghĩ gì thế?” Thím Lưu lại hắng giọng, lớn tiếng hỏi.
Giờ Đồng Đồng Tâm mới hoàn hồn lại, cười xấu hổ với thím Lưu: “Không, không có gì ạ.”
“Ồ, sao cô đang yên đang lành lại gả cho cậu hai vậy?” Thím Lưu cầm khăn lau trong tay, vừa lau kệ bếp vừa cảm thán.
Nếu không phải Tô Minh Tuyết bép xép nhắc tới, thì người làm quản gia cho nhà riêng của cậu cả như bà sẽ thật sự không biết, Đồng Đồng Tâm đang là vợ hợp pháp của Điền Trung Quân.
Đồng Đồng Tâm mơ màng hỏi ngược lại: “Sao cháu không thể gả cho Điền Trung Quân ạ?”
“Cũng không có gì, cậu hai cũng rất tốt. Từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng không được ông cụ yêu thích.” Thím Lưu thở dài.
Đồng Đồng Tâm không khỏi mím môi cười: “Vậy thì để cháu yêu thích là được, người khác không thích thì để cháu.”
“Con bé này.” Thím Lưu không khỏi cười đáp: “Hai vợ chồng cô hãy sống thật vui vẻ.”
Con bé Đồng Tâm này thật sự yêu cậu hai một cách đơn thuần, đơn giản, nhưng chỉ có cậu cả nhà bà là đáng thương...
Mặc dù trong lòng thím Lưu biết rõ, nhưng không hề nhiều chuyện nói điều không nên nói cho Đồng Đồng Tâm nghe.
Đồng Đồng giúp thím Lưu xong thì ra khỏi phòng bếp, đúng lúc gặp phải một người đàn ông mặc áo blouse trắng, bên trong mặc áo sơ mi đen đeo cà vạt, trên túi trước ngực còn để kính một mắt.
Đồng Đồng Tâm đã từng gặp người đàn ông này rồi.
Lần trước khi cô hôn mê được Điền Duy Hoàng mang về đây, người đàn ông này cũng ở đó.
“Ồ! Tôi mới đi công tác chưa được bao lâu, mà Duy Hoàng nhà chúng ta đã tìm phụ nữ về rồi.” Liên Hoa Sinh hứng thú nói.
Thím Lưu cũng ra khỏi phòng bếp, thấy Liên Hoa Sinh thì cúi người, hỏi han: “Bác sĩ Liên về rồi à?”
“Thím Lưu, thím mau giới thiệu người đẹp này với tôi đi.” Liên Hoa Sinh hứng thú quan sát Đồng Đồng Tâm.
Thím Lưu vội giới thiệu: “Đây là cô Đồng Đồng Tâm, vợ mới cưới của cậu Điền Trung Quân, mợ hai nhà họ Điền. Cô cả, đây là Liên Hoa Sinh, bác sĩ Liên, bác sĩ riêng của cậu cả.”
“Chào bác sĩ Liên.” Đồng Đồng Tâm khẽ gật đầu chào hỏi.
Liên Hoa Sinh tới gần Đồng Đồng Tâm một bước, rồi khẽ cúi người, ngửi cổ cô.
Đồng Đồng Tâm xấu hổ lùi về sau, né tránh sự tiếp cận của Liên Hoa Sinh.
Liên Hoa Sinh cười ngầm hiểu, chẳng hề kiêng kỵ nói: “Tôi ngửi được ‘mùi thơm của xử nữ’ trên người cô, mùi vị quen thuộc này... hả? Cô là Lục An trong Dạ Mị kia?”
“Hả?” Đồng Đồng Tâm sửng sốt trợn tròn mắt nhìn Liên Hoa Sinh.
Sao anh ta biết?
Lúc này, Điền Duy Hoàng đang đi xuống lầu, vô tình nghe được câu nói này của Liên Hoa Sinh, nên ngạc nhiên ngừng bước.
“Anh nhận nhầm người rồi...” Đồng Đồng Tâm cười thẹn thùng, nhưng trong lòng đang buồn bực người đàn ông này bị gì vậy, sao lại nhận ra cô?
Chẳng lẽ lần trước khi cô qua đêm tại đây, anh ta đã tháo mặt nạ của cô xuống?
Đồng Đồng Tâm thầm suy đoán, hơi thấp thỏm bất an.
Liên Hoa Sinh giơ ngón trỏ lên lắc lắc: “No, no, no, khứu giác của tôi cực kỳ nhạy, trên người mỗi người đều có một mùi đặc trưng. Tôi nhớ mùi trên người cô là mùi thảo dược đến từ thiếu nữ, nếu tôi đoán không lầm, có lẽ nhà cô mở tiệm thuốc, hoặc trước đây, cô thường xuyên tiếp xúc với thảo dược.”
Đồng Đồng Tâm nghe anh nói vậy thì vô thức giơ cánh tay lên ngửi, nhưng chỉ ngửi được mùi nước giặt trên áo.
“Xem ra tôi đã đoán đúng toàn bộ rồi.” Liên Hoa Sinh cười đắc ý: “Cô thật sự là Lục An trong Dạ Mị đó?”
“Ừm.” Đồng Đồng Tâm khẽ gật đầu vô thức đáp lại, đồng thời cũng sùng bái nhìn Liên Hoa Sinh, tò mò hỏi: “Vậy anh cũng dạy tôi cách để nhận biết mùi trên người người khác đi.”
“Chuyện này tôi không dạy được, đây là năng lực bẩm sinh của tôi, với khứu giác cực kỳ nhạy bén.” Liên Hoa Sinh cười đáp.
Điền Duy Hoàng đang đứng trên lầu không khỏi nở nụ cười vui mừng.
Hóa ra...
Anh chưa từng hôn lầm người, mặc dù anh không có khứu giác nhạy bén như Liên Hoa Sinh, nhưng chí ít, anh luôn có cảm giác chính xác với Đồng Tâm.
Anh luôn hướng về cô, trực giác đó luôn làm thể xác và trái tim anh tới gần cô.
Từ cái nhíu mày nụ cười của Đồng Đồng Tâm đều lọt vào mắt Điền Duy Hoàng, thậm chí còn in sâu vào trái tim anh.
Có lẽ tình yêu đau khổ nhất trên cõi đời này, chính là yêu mà không có được giống như anh, yêu mà không thể thổ lộ, không thể làm gì được...
Lúc này Tô Minh Tuyết theo sau Điền Duy Hoàng thấy dưới lầu có khách, thì ôm cánh tay anh ngay, giả vờ rất thân mật, kéo anh tiếp tục đi xuống lầu.
“Ôi cha! Trong nhà có khách à? Đẹp trai quá đi mất! Thím Lưu, sao thím còn chưa rót trà cho khách?” Tô Minh Tuyết như nữ chủ nhà lớn tiếng nói.
“Vâng.” Thím Lưu vừa nhìn thấy Tô Minh Tuyết đã trợn mắt, rồi xoay người đi vào phòng bếp.
Liên Hoa Sinh nhìn về phía phát ra tiếng, sau khi nhìn thấy rõ dáng vẻ Tô Minh Tuyết thì rất ngạc nhiên, rồi thấy cô ta cực kỳ thân mật ôm Điền Duy Hoàng, thì trong lòng thầm đoán có lẽ đây là “Tô Minh Tuyết” mà Điền Duy Hoàng thường nhắc đến.
Nhưng Tô Minh Tuyết và Đồng Đồng Tâm thật sự rất giống cặp song sinh.
“Chắc người đẹp này là cô Minh Tuyết mà Duy Hoàng thường nhắc với tôi rồi.” So với vẻ tự nhiên chọc ghẹo Đồng Đồng Tâm, thì Liên Hoa Sinh cực kỳ nho nhã lễ độ chào hỏi Tô Minh Tuyết.
Tô Minh Tuyết nhất thời được sủng ái mà lo sợ, vui vẻ hỏi ngược lại: “Anh nói thật không? Duy Hoàng thường nhắc về tôi với anh à?”
“Tất nhiên rồi, trong khoảng thời gian cô đi Hàn Quốc du lịch, Duy Hoàng đã phải chịu đựng nỗi khổ tương tư. Còn vì cô...” Liên Hoa Sinh nói đến đây, thì nhìn về phía Đồng Đồng Tâm, nhất thời muốn nói lại thôi.
Anh không thể tiết lộ bí mật của anh em mình.
Nói trong khoảng thời gian “chính cung nương nương” không có ở nhà, cậu cả Điền đã mờ ám với nữ ca sĩ Lục An ở Dạ Mị.
“Vì tôi cái gì?” Tô Minh Tuyết tò mò hỏi.
Liên Hoa Sinh nhoẻn miệng cười, rồi nhìn Điền Duy Hoàng.
Điền Duy Hoàng điềm tĩnh, như thể chẳng hề sợ anh lỡ miệng.
Dù gì cũng là anh em mà!
Hết cách rồi, anh phải giấu giếm giúp anh ấy thôi, dù gì chuyện này nên che giấu vẫn tốt hơn.
“Vì cô mà tới tìm tôi uống ượu giải sầu, rồi thổ lộ nỗi nhớ nhung về cô.” Liên Hoa Sinh nói tiếp.
Đồng Đồng Tâm nghe Liên Hoa Sinh nói thế thì càng khẳng định suy đoán trước đó của mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!