Vốn dĩ, Tô Minh Tuyết đã ra lệnh cho thím Lưu đổ món hầm thập cẩm của Đồng Đồng Tâm làm đi, nhưng thím Lưu lại lặng lẽ múc một bát ăn thử, thấy mùi vị thật sự không tệ, không nỡ đổ đi nên đã lén cất đi.
Lúc này Liên Hoa Sinh nói muốn ăn, thím Lưu lập tức đun nóng lại rồi mang ra, còn khen ngợi trước mặt Tô Minh Tuyết: “Tay nghề của cô cả đúng thật không tệ! Bác sĩ Liên, cậu mau nếm thử xem.”
“Thím Lưu, không phải tôi đã bảo thím đổ đi rồi sao?” Tô Minh Tuyết ngồi trước bàn ăn, vừa ăn sandwich vừa bực bội nói.
Thím Lưu lại nói: “Đây là món mà cô cả phải nấu cả tối mới xong cho bác sĩ Liên ăn đó.”
Bác sĩ Liên không khỏi cảm động đáp một tiếng: “Nhóc Đồng Tâm đó đúng là có lòng rồi.”
“Bác sĩ Liên, anh gọi ‘Đồng Tâm’ là nhóc là không đúng rồi. Dù sao Đồng Tâm cũng đã kết hôn rồi, tuy là vợ của chú hai nhà tôi, nhưng dù gì cũng phải gọi cô ấy một tiếng ‘mợ hai’ chứ. Thím Lưu cũng vậy, gọi Đồng Tâm là ‘cô cả’ là sao, thím nên gọi một tiếng ‘mợ hai’ để cô ấy luôn nhớ rõ mình đã là người của Điền Trung Quân rồi, phải nhớ rõ bổn phận của mình mới được, không nên đi quá giới hạn trong cái nhà này mới phải.” Tô Minh Tuyết hất cằm, vênh váo nói.
Liên Hoa Sinh và thím Lưu nhìn nhau, không kìm được mà nói: “Cô còn chưa thật sự gả cho Duy Hoàng mà đã bắt đầu giữ nhà cho cậu ấy rồi. Ừm, không tệ, rất có khí thế của nữ chủ nhân!”
“Đương nhiên rồi, Duy Hoàng vô cùng yêu thương tôi, cái gì cũng nghe theo tôi hết!” Tô Minh Tuyết càng đắc ý nói.
Thím Lưu nhìn dáng vẻ đó của Tô Minh Tuyết thì nhếch miệng, không khỏi trợn mắt với cô ta, trong lòng còn mỉa mai cô ta tự mình đa tình.
Cậu cả không thèm thích cái loại phụ nữ như Tô Minh Tuyết cô ta đâu!
Liên Hoa Sinh hứng thú hỏi: “Lỡ như, một ngày nào đó, Duy Hoàng đổi lòng, không muốn lấy cô nữa, cô định làm thế nào?”
“Duy Hoàng sẽ cưới tôi thôi, dù sao, tôi cũng là ân nhân cứu mạng của anh ấy. Huống chi, anh ấy đã có được thể xác tôi, trái tim tôi rồi, tôi nghĩ anh ấy nhất định không muốn gánh trên mình tội danh phụ lòng người khác đâu! Dù sao, Điền Duy Hoàng là tổng giám đốc của tập đoàn Điền thị, nếu anh ấy từ bỏ người vợ sắp cưới có ơn cứu mạng với mình rồi trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, chuyện này mà truyền ra ngoài, nhất định sẽ ảnh hưởng đến cổ phiếu của tập đoàn Điền thị. Bác sĩ Liên, anh nói xem, tôi nói có đúng không?” Tô Minh Tuyết thâm trầm, vẻ tính toán, đáp.
Cô ta nói xong, bác sĩ Liên vô tình nhìn vào mắt cô ta.
Đáy mắt Tô Minh Tuyết để lộ vẻ giảo hoạt, khiến Liên Hoa Sinh không khỏi thấy rùng mình.
Ý cười trên khóe miệng Liên Hoa Sinh nhạt dần, nhất thời không biết nên tiếp lời Tô Minh Tuyết như thế nào.
Tô Minh Tuyết này tuy trông giống hệt Đồng Đồng Tâm, nhưng tính cách lại khác một trời một đất.
Cảm giác mà Đồng Đồng Tâm mang đến cho anh ta rất tươi mới, tự nhiên, còn cảm giác mà Tô Minh Tuyết mang đến cho anh ta lại là tràn ngập sự tính kế.
Duy Hoàng thật sự thích kiểu phụ nữ như Tô Minh Tuyết vậy sao?
Liên Hoa Sinh luôn cảm thấy, nếu Điền Duy Hoàng thật sự lấy người phụ nữ như Tô Minh Tuyết, sau này nhất định sẽ rất phiền phức.
“Ai dà, nhìn cái vẻ mặt lo lắng cho Duy Hoàng của anh kìa! Tôi nói đùa thôi! Duy Hoàng sẽ không phản bội tôi đâu!” Tô Minh Tuyết thấy Liên Hoa Sinh im lặng một lúc lâu không lên tiếng, để hóa giải bầu không khí, cô ta lại nói đó là đùa.
Liên Hoa Sinh hiểu ý cười: “Mợ cả yên tâm đi, chỉ cần cô không lừa gạt Duy Hoàng, nhất định cậu ấy sẽ không phản bội cô. Những người đàn ông từng nhập ngũ như chúng tôi coi trọng nhất là tình nghĩa. Đương nhiên, cũng căm hận nhất là sự lừa gạt và phản bội.”
Nói đến đây, Tô Minh Tuyết đột nhiên không biết đáp lại thế nào.
Lừa gạt…
Không sai, ban đầu cô ta đã lừa gạt anh, giả mạo thân phận của Đồng Tâm, tác oai tác quái ở nhà họ Điền.
Không không không!
Cô ta không hề lừa gạt anh!
Là lỗi của Điền Duy Hoàng!!!
Là lỗi của Đồng Đồng Tâm!!!!
Từ đáy lòng, Tô Minh Tuyết vẫn căm phẫn mà nghĩ như vậy, sau đó đổ hết mọi trách nhiệm cho người khác.
Cô ta không sai, cô ta mới là người vô tội nhất.
Liên Hoa Sinh không thể nhìn thấu được người phụ nữ Tô Minh Tuyết này, chỉ biết, sau này tốt nhất anh ta nên giữ khoảng cách với người phụ nữ này.
Chuyện chiếc xe sang trọng của Điền đại boss đi vòng quanh tập đoàn đã truyền đi khắp công ty.
Công ty chín giờ là vào làm, xe của Điền đại boss đã đi vào cửa tự động của công ty, mãi cho đến mười giờ mới chậm rãi đi xuống hầm đỗ xe.
Sau khi Đồng Đồng Tâm tỉnh dậy, thấy mình lại đang dựa vào người Điền Duy Hoàng thì ngay lập tức ngồi thẳng dậy, nhích ra xa Điền Duy Hoàng một chút, rồi liên tục cúi đầu nói: “Xin lỗi anh!”
“Em sắp muộn rồi đấy.” Sắc mặt Điền Duy Hoàng bình tĩnh, giọng điệu cố tỏ ra thờ ơ, nhắc nhở cô một câu.
Đồng Đồng Tâm hơi ngơ ra, sau khi tỉnh táo lại liền lập tức cầm túi xách lên, mở cửa xe xông ra ngoài.
Điền Duy Hoàng cũng xuống xe, khẽ cử động gân cốt cánh tay của mình.
Phù…
Cuối cùng anh cũng có thể cử động rồi.
Nhưng khi tài xế nhìn Điền Duy Hoàng lại mắt chữ A miệng chữ O.
Bình thường thấy anh là một cấp trên lạnh lùng vô tình, nghiêm túc thận trọng, không ngờ cũng có một mặt chu đáo như vậy, thật sự khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi.
Thở hổn hển chạy lên khu làm việc, quét mã chấm công xong cô mới phát hiện bản thân đã đến muộn hơn một tiếng.
Bây giờ đã là mười rưỡi rồi!
Đồng Đồng Tâm ngơ ngác, vẫn còn chưa điều chỉnh được nhịp thở, đồng nghiệp nữ Tề Linh Vân ngồi phía đối diện cầm bức vẽ lên, giả vờ như đang thảo luận gì đó, nhích nhích mông đẩy chiếc ghế trượt về bên cạnh bàn làm việc cô.
“Đồng Tâm, hôm nay anh trai em trúng gió rồi!” Tề Linh Vân cầm bản vẽ lên che miệng, thấp giọng thì thầm.
Đồng Đồng Tâm không hiểu ra làm sao nhìn Tề Linh Vân, hỏi ngược lại: “Sao anh ấy lại trúng gió?”
“Sáng nay, có rất nhiều nhân viên trong công ty đã nhìn thấy chiếc xe sang của Điền đại boss vào cổng công ty lúc tám rưỡi, sau đó đi trên con đường nhựa vòng quanh tòa nhà, mãi cho đến trước khi em vào phòng làm việc, xe của Điền đại boss đi mới xuống hầm đỗ xe.” Tề Linh Vân ra vẻ bí ẩn nói.
Đồng Đồng Tâm nghe mà ngỡ ngàng.
Có lẽ, Tề Linh Vân không biết rõ nguyên nhân của chuyện này, nhưng Đồng Đồng Tâm đã đoán được đại khái rồi.
Không phải vì để cô ngủ cho yên giấc nên anh cả mới…
Vừa nghĩ đến đây, Đồng Đồng Tâm ra sức lắc đầu.
Sao anh cả phải làm như vậy chứ?
Không có cớ gì!
Hoặc có lẽ, anh cả là kiểu người đàn ông vô cùng chu đáo!
Anh đối xử với Tô Minh Tuyết tốt đến vậy…
Hơn nữa, Trung Quân cũng vô cùng dịu dàng, chu đáo.
Vậy nên…
Đây là điểm chung giữa hai anh em họ.
Đồng Đồng Tâm nghĩ vậy liền cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Chỉ là, khi cô lại nhớ đến Trung Quân một lần nữa, cô sẽ bất giác lấy điện thoại ra, nhắn tin cho anh, nói với anh, cô nhớ anh.
“À đúng rồi, chị nói em cái này nữa! Bây giờ, trong nhóm riêng của mọi người đang điên cuồng lan truyền về việc xu hướng tính dục của Điền đại boss có vấn đề đó!” Ngay sau đó, Tề Linh Vân lại lén lút ghé sát tai Đồng Đồng Tâm thì thầm.
Đồng Đồng Tâm mở to mắt kinh ngạc nhìn Tề Linh Vân.
Tề Linh Vân thấy Đồng Đồng Tâm không tin, bèn lấy điện thoại của mình ra, mở nhóm chat, cho Đồng Đồng Tâm xem đoạn tin nhắn.
Đồng Đồng Tâm xem xong tin nhắn thì dở khóc dở cười, cảm thấy bất bình thay cho anh cả Điền Duy Hoàng.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!