Long Chi Vệ thèm nhỏ dãi cá nướng trong tay cô bé, nên đành phải ngoan ngoãn làm theo lời cô bé nói.
Sau khi lửa tắt hẳn, Đồng Đồng Tâm chia hai con cá nướng trong tay cho Long Chi Vệ.
Long Chi Vệ cắn một miếng nhỏ, sau khi phát hiện con cá này nướng vô cùng ngon, mới bắt đầu ăn từng miếng to.
Cậu ta phát hiện, thật ra cô bé Đồng Đồng Tâm này không hề giống các cô gái trong thành phố.
Cô biết rất nhiều thứ, hơn nữa, còn là nhóc tham ăn danh xứng với thực.
Trải qua thời gian ở chung này, buổi tối khi ngủ, Long Chi Vệ không còn bày "các thể loại ngăn cách" nữa, mà lại bất giác ôm Đồng Đồng Tâm ngủ một giấc.
Trong chiếc màn cũ chằng chịt miếng vá màu xám, bà ngoại phe phẩy chiếc quạt hương bồ trong tay, quạt cho hai đứa bé.
Dần dần, Long Chi Vệ không còn kháng cự việc tắm rửa cùng Đồng Đồng Tâm nữa.
Bà ngoại nấu nước tắm lá ngải, hai đứa toàn ở trong chậu gỗ chơi một lúc chịu ra ngoài.
Trước kia, Long Chi Vệ luôn cảm thấy mình rất cô đơn, nhưng từ sau khi đến đây, cậu ta càng ngày càng cười nhiều hơn.
Trên đời này, món ăn ngon nhất là món bà ngoại nấu, quần áo và giày đẹp nhất cũng là bà ngoại làm.
Trong mắt Đồng Đồng Tâm, bà ngoại chính là siêu anh hùng của cô.
Mà thiên hạ này, chung quy không có bữa tiệc nào không tan.
Mẹ Long Chi Vệ đã trở về, muốn dẫn Long Chi Vệ quay về thành phố.
Ngày ấy, khi dì Hai trở về, bà ngoại đã ra ngoài khám bệnh.
Trong nhà chỉ còn lại Đồng Đồng Tâm và Long Chi Vệ.
Đồng Đồng Tâm nhìn mẹ của Long Chi Vệ, cũng chính là dì Hai lục tung phòng ngủ của bà ngoại tìm kiếm thứ gì đó.
Đến tận khi lật ra một quyển sách nhỏ màu vàng đất, dì Hai lật xem vài lần rồi cuống quít nhét vào trong túi vải của mình.
Sau khi thu thập quần áo cho Long Chi Vệ xong, liếc nhìn thấy Đồng Đồng Tâm đang canh giữ ở cửa, dì Hai đi về phía Đồng Đồng Tâm, ngồi xổm người xuống, kéo bàn tay nhỏ của cô, dịu dàng nói: "Đồng Tâm, sau khi bà ngoại trở về, cháu hãy nói với bà ngoại, dì Hai đã đón Vệ đi rồi nhé."
Đồng Đồng Tâm ngoan ngoãn, khẽ gật đầu.
Dì Hai mỉm cười, giơ tay lên, xoa xoa đầu nhỏ của Đồng Đồng Tâm.
Thấy cố bé này tóc chỉ thắt bím đuôi ngựa, dì Hai lại lấy lược ra, chải cho Đồng Đồng Tâm một cái đầu công chúa xinh đẹp.
Dì Hai còn từ trong túi vải của mình "biến" ra một chiếc váy nhỏ liền áo màu hồng.
Sau khi thay đổi cho Đồng Đồng Tâm xong, dì Hai kéo bàn tay nhỏ của Đồng Đồng Tâm đến ngồi ở bậc thang ngoài cửa trước mặt Long Chi Vệ, hỏi: "Vệ, con xem em gái mặc bộ váy màu hồng này có đẹp không?"
"Ừm, xinh đẹp! Xinh đẹp như nàng công chúa nhỏ vậy!" Long Chi Vệ khẽ gật đầu, lại nhìn về phía mẹ, tiếp tục nói: "Mẹ, có thể dẫn em gái đi cùng hay không?"
"Vệ ngoan, chúng ta không thể mang em gái đi. Em gái có bà ngoại, còn có ba mẹ của mình." Dì Hai an ủi Long Chi Vệ.
Long Chi Vệ lại liếc mắt nhìn Đồng Đồng Tâm, đứng dậy khỏi bậc thang đi tới trước mặt Đồng Đồng Tâm, móc một chiếc kèn acmonica nhỏ từ trong túi quần ra, đưa cho Đồng Đồng Tâm.
"Chờ sau khi anh lớn lên, anh sẽ đến cưới em, mang em rời khỏi ngọn núi lớn này, đi nhìn ngắm thành phố lớn chỗ bọn anh một chút, được chứ?" Long Chi Vệ thề son sắt.
Đồng Đồng Tâm nhận lấy chiếc kèn acmonica nhỏ, khẽ gật đầu.
Dì Hai không nhịn được cười, kéo tay Long Chi Vệ, sau khi tạm biệt Đồng Đồng Tâm thì đi ra khỏi bờ rào tre.
Đồng Đồng Tâm cũng không biết "gả cưới" là như thế nào, cũng không biết lần này từ biệt thì khi nào mới có thể gặp lại nhau.
Cô chỉ nhớ, khi Vệ rời đi, cây bìm bìm đủ mọi màu sắc trên hàng rào đang nở hoa đẹp đẽ.
Có hai con bướm trắng nhỏ, nhẹ nhàng nhảy múa trên bờ rào, rồi thình lình bay vút lên bầu trời xanh thẳm.
Khi Đồng Đồng Tâm mở mắt ra, trong phòng tối đen như mực.
Phía cửa sổ, có tia sáng hắt vào, xuyên qua khe hở của rèm cửa.
Mấy giờ rồi nhỉ?
Đồng Đồng Tâm theo bản năng ngồi dậy, mò lấy điện thoại trên tủ đầu giường, xem thời gian trên điện thoại di động một chút.
Năm giờ rưỡi sáng...
Thì ra cô đang mơ một giấc mơ hồi ức.
Cô đã quên rất nhiều chuyện khi còn bé, thậm chí còn quên cả Long Chi Vệ thề sau khi lớn lên phải cưới cô, mang cô rời khỏi ngọn núi lớn đó.
Cũng cho đến giờ phút này, Đồng Đồng Tâm mới nhớ lại mình còn có dì Hai, dì Hai còn có người con trai không rõ cha đẻ.
Day day đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ, Đồng Đồng Tâm không ngủ tiếp được nữa, nên dậy khỏi giường, đi nhà vệ sinh rửa mặt.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!