“Anh cả, em muốn xin anh nghỉ phép, thời gian này em không muốn đi làm.” Vừa nghĩ đến Điền Trung Quân, đột nhiên không biết dũng khí từ đâu ra, Đồng Đồng Tâm tới bên Điền Duy Hoàng, không quan tâm gì cả buột miệng xin nghỉ.
“Pặc” một tiếng, cọc gỗ bị Điền Duy Hoàng đập gãy.
Đồng Đồng Tâm hơi giật mình.
Đương nhiên Điền Duy Hoàng biết cô xin nghỉ để làm gì, trong lòng không biết vì sao lại thấy hơi đau.
Một lúc sau anh mới thản nhiên trả lời: “Xin nghỉ phép thì em phải nói với trưởng phòng.”
Đồng Đồng Tâm tiến lên một bước, vội vàng giải thích: “Em nói rồi, nhưng trưởng phòng không phê chuẩn.”
“Công ty có quy định của công ty, dù em là người thân của anh thì em cũng phải chấp hành. Nếu trưởng phòng đã không phê chuẩn thì em đừng nghỉ phép nữa.” Điền Duy Hoàng bình tĩnh đáp.
Đồng Đồng Tâm ủ rũ trả lời: “Ồ!”
“Còn chuyện gì nữa không?” Điền Duy Hoàng hờ hững hỏi.
Đồng Đồng Tâm lắc đầu, sau đó cúi đầu chuẩn bị hậm hực rời đi.
“Mặt em làm sao vậy?” Điền Duy Hoàng hỏi lại.
Anh nhớ hôm qua lúc anh đưa cô về, mặt cô vẫn còn trắng bình thường.
Vừa nãy khi nhìn cô lại phát hiện bên má trái cô có vết bầm tím.
Nhắc đến mặt, Đồng Đồng Tâm vô thức sờ lên má mình mới nhớ tối qua Tô Minh Tuyết tát mình một cái, sau đó cô vẫn chưa bôi thuốc.
Nếu cô nói với anh cả là Tô Minh Tuyết hiểu lầm hai người mới đánh cô, như vậy chắc chắn anh cả sẽ không tin.
Đồng Đồng Tâm rối rắm một hồi mới ngơ ngác trả lời: “Tối qua em gặp ác mộng rồi tự tát cho mình tỉnh lại.”
Hy vọng lời nói dối này của cô có thể qua mắt anh cả.
Điền Duy Hoàng không nói nữa, tiếp tục vật lộn với cọc gỗ trước mặt.
Đồng Đồng Tâm quay người rời đi.
Tô Minh Tuyết đang ngủ say đã bị thím Lưu gọi dậy.
Từ đêm bị Điền Duy Hoàng nhốt vào phòng nhỏ bên cạnh ngủ một đêm, Tô Minh Tuyết đã ngoan hơn, không còn chọc giận anh nữa, mỗi tối đều ngoan ngoãn ngủ ở phòng khách.
Lúc này cô ta còn chưa ngủ dậy đã bị thím Lưu đánh thức, cô ta nổi giận quát lên với thím Lưu: “Mẹ kiếp, bị điên à!”
“Chát”, thím Lưu giơ tay lên tát mạnh vào mặt Tô Minh Tuyết, cái tát khiến cô ta ngớ người.
Tô Minh Tuyết trợn to mắt, sau khi hoàn hồn lại thì đột nhiên mặt mày dữ tợn nhào về phía thím Lưu.
“A! Bà điên này, bà dám đánh tôi! Bà ăn gan hùm mật gấu đúng không?” Tô Minh Tuyết ngồi lên bụng thím Lưu, giơ tay lên quơ nắm đấm.
Ngay khi nắm đấm của cô ta sắp hạ xuống, thím Lưu lo lắng hét to: “Là cậu cả bảo tôi đánh cô, còn bảo tôi cảnh cáo cô, nếu cô còn dám động đến một sợi tóc của mợ hai thì cậu cả sẽ cho cô không còn đường sống nữa!”
“Cái gì?” Tô Minh Tuyết giật mình, nắm đấm đang giơ lên cũng dừng lại giữa không trung.
Đồng Đồng Tâm chết tiệt!
Con khốn!
Không ngờ lại dám hại mình!
Thím Lưu nhân lúc Tô Minh Tuyết thất thần vội vàng đẩy ả ta ra, bò dậy khỏi mặt đất.
Sau khi đứng dậy, bà trừng mắt nhìn Tô Minh Tuyết rồi dạy bảo: “Mợ cả, tôi có lòng tốt khuyên cô vài câu, tốt nhất cô hãy tự mình biết mình! Vị trí mợ cả này của cô làm sao mà có, trong lòng cô hiểu rõ hơn ai hết! Nếu cô muốn thay đổi thân phận mợ cả giả này thành thân phận mợ cả thật thì tốt nhất hãy thay đổi cả phẩm hạnh của mình nữa.”
“Hờ?” Tô Minh Tuyết ngồi dưới đất cười khẩy, ngước mắt nhìn thím Lưu hỏi ngược lại: “Phẩm hạnh của tôi làm sao, có cần thay đổi không, không đến lượt người giúp việc như bà lắm lời!”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!