Nghe Quý Nhã San nói vậy, Đồng Đồng Tâm lúc này mới nhớ lại, lần cuối cùng mà cô gặp cậu Mười cũng chính là cái lần thăm mộ Anh Ninh.
Ánh mắt của cậu Mười nhìn bức ảnh trên bia mộ của Anh Ninh lộ ra sự trìu mến và áy náy.
Chẳng lẽ…
"Em có gọi điện thoại cho anh ấy không?" Đồng Đồng Tâm hỏi.
Quý Nhã San lắc đầu, tâm tình nặng nề trả lời: "Em không có số của anh ấy, mỗi lần đều là anh ấy đến tìm em, còn việc anh ấy đi đâu làm gì thì em chỉ có thể nghe cấp dưới bên cạnh anh ấy nói lại mà thôi.
Kỳ thật, Đồng Đồng Tâm cũng phát hiện điểm ấy, nếu cậu Mười muốn tìm họ thì hoàn toàn không cần bất kỳ phương thức liên lạc nào cũng có thể biết họ đang ở đâu.
Đồng Đồng Tâm thậm chí có cảm giác mình và Quý Nhã San dường như đang bị Cậu Mười phái người theo dõi.
Hy vọng cảm giác này sai!
Đồng Đồng Tâm nhìn Quý Nhã San, an ủi: "Có lẽ, trong khoảng thời gian này, cậu Mười bề bộn nhiều việc… Giống như chồng chị bận đi công tác nên làm gì có thời gian bên cạnh vợ.”
"Vợ?!" Quý Nhã San nhìn Đồng Đồng Tâm với ánh mắt hy vọng nhưng sau đó hy vọng trong mắt liền vụt tắt.
"Em thật sự là vợ của anh ấy sao? Vợ của anh ấy là người đã chết rồi ấy!" Quý Nhã San ảm đạm đau khổ, nói tiếp.
Đồng Đồng Tâm lại nhịn không được nở nụ cười.
Quý Nhã San thấy Đồng Đồng Tâm cười thì dẫu môi, oán giận nói: "Chị còn cười nữa à!"
Đồng Đồng Tâm thấy Quý Nhã San buồn thật nên mới thôi không cười nữa rồi nói đầy hàm ý: "Em còn cãi chày cãi chối là không thích cậu Mười, em thấy em thích anh ấy rồi đó!"
"Em… Làm gì có!" Quý Nhã San lại bắt đầu nói trái lòng mình.
Nói trắng ra cô ấy thuộc tuýp người sĩ diện hảo, thích người ta mà cứ chối đây đẩy.
"Cậu Mười chính là một nhân vật có số má, là rồng thần thấy đầu không thấy đuôi cho nên, sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ xuất hiện trước mặt em thôi!" Đồng Đồng Tâm mỉm cười.
Quý Nhã San than thở: "Mong là vậy!"
"Cho nên em vui vẻ lên đi!" Đồng Đồng Tâm lại an ủi.
Nhưng Quý Nhã San sĩ diện hão tiếp: "Cũng không phải là vì em thích anh ấy nên mới muốn gặp đâu nhé, chỉ tại em hết tiền tiêu rồi nên muốn gặp anh ấy đòi tiền tiêu thôi!”
Với vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy, Đồng Đồng Tâm chỉ có thể cười.
Quý Nhã San đột nhiên cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều, quả nhiên, tâm sự những chuyện không vui với bạn bè thì trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều.
"Đồng Tâm, chị chưa từng kể chuyện của chị cho em nghe nhỉ, chị kể một chút đi! Kể những chuyện không vui của chị cho em nghe rồi em chia sẻ ý kiến cho!" Quý Nhã San mỉm cười nói.
Đồng Đồng Tâm vừa gật đầu vừa cười đáp: "Chuyện của chị chẳng có gì thú vị cả!”
"Vậy chị hãy kể cho em, chị và chồng quen nhau thế nào đi" Quý Nhã San tìm đại một đề tài.
Cô ấy đã kể cho cô nghe nguồn cơn gốc gác của mình vậy mà chuyện của của cô, cô ấy lại chẳng biết gì cả, như vậy sao xứng là bạn chứ.
Nhắc tới chồng, Đồng Đồng Tâm liền nghĩ tới Điền Trung Quân và bắt đầu nói liến thoắng không ngừng.
Quý Nhã San nghe Đồng Đồng Tâm kể xong thì vô cùng ngưỡng mộ nhìn Đồng Đồng Tâm thốt lên: "Hai người cùng nhau đồng cam cộng khổ như vậy thật là hạnh phúc!”
"Kỳ thật, đó cũng không gọi là khổ! Chỉ là căn nhà chị ở nhỏ hơn một chút, cuộc sống cũng túng quẫn hơn chút xíu!” Đồng Đồng Tâm hiểu ý mỉm cười.
Chỉ cần có thể ở cạnh Điền Trung Quân thì mỗi phút, mỗi giây đều hạnh phúc.
"Chồng chị nhất định là rất yêu chị." Quý Nhã San khát khao nói.
Đồng Đồng Tâm không khỏi kinh ngạc nhìn Quý Nhã San, lúng túng hỏi lại: “Em thực sự cho rằng anh ấy yêu chị sao?”
"Đương nhiên, nếu chồng chị không yêu thì sao biết chị phải trả nợ cho ba mẹ mà vẫn dũng cảm cưới chị lại còn đưa tiền cho chị chứ! Đó đều là biểu hiện của việc anh ấy yêu chị!" Quý Nhã San cất giọng đều đều đáp.
Nhưng Đồng Đồng Tâm lại thấy Điền Trung Quân là người tốt, lúc ấy xem cô là bạn nên mới ra mặt giúp cô.
Đồng Đồng Tâm từ trước đến nay đều không mấy tự tin với chuyện Điền Trung Quân liệu có yêu cô hay không.
Hai người hàn huyên nghỉ ngơi ở nhà hàng trong chốc lát, rồi buổi chiều lại cùng nhau đi tập lái xe.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!