Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi

Điền Duy Hoàng thấy vậy, cũng lịch sự cầm ly rượu đế cao trên bàn.


Quý Tư Nghiên chủ động đưa tới cụng ly với Điền Duy Hoàng, nụ cười nhã nhặn, giọng nói dịu dàng: “Anh Duy Hoàng, tập đoàn Điền Thị ở nước ngoài rất nổi tiếng, bản CV đầu tiên em làm sau khi tốt nghiệp, đơn vị có ý muốn ứng tuyển chính là tập đoàn Điền Thị. Hơn nữa, sinh nhật của em cũng sắp tới rồi, hy vọng, anh Duy Hoàng có thể thực hiện nguyện vọng sinh nhật của em.”

Nghe lời này của cô ta, xem ra trước khi tới đã nghe ngóng thông tin của anh hết rồi.

Bên này trái một câu ‘anh’, phải một câu ‘anh’, gọi vừa thân mật vừa nũng nịu.

Trịnh Trung Uy ngồi ở một bên nghe mà cũng không nhịn được chế giễu trong lòng: “Cậu cả nhà tôi chẳng qua cũng chỉ lớn hơn cô một tuổi mà thôi, anh, anh gì chứ, giống như cậu cả nhà họ tôi rất già vậy.”

Trịnh Trung Uy từng là người bên cạnh ông cụ Điền, tự nhiên không hiểu tâm ý của những cô gái thích giả bộ hiện nay.

Mà thật ra, cũng chỉ có trong lòng Quý Tư Nghiên biết, Điền Duy Hoàng chính là anh cả của Điền Trung Quân.

Chuyện Điền Trung Quân là con riêng của nhà họ Điền, chủ tịch Quý không biết, càng chắc chắn người bên ngoài đều sẽ không biết.

“Tập đoàn Điền Thị luôn là do bộ phận nhân sự thống nhất xét tuyển người, cô Quý nếu có lòng muốn cống hiến cho tập đoàn Điền Thị chúng tôi, ngày mai có thể mang CV tới bộ phận nhân sự.” Không đợi Điền Duy Hoàng mở miệng, Trịnh Trung Uy ngay cả bổn phận của mình ở trên bàn rượu cũng quên, rất kính nghiệp.

Điền Duy Hoàng mỉm cười dửng dưng, không lên tiếng.

Quý Tư Nghiên chỉ cảm thấy mình có hơi xấu hổ, không thể không tìm bậc thang cho mình bước xuống: “Vậy em trở về làm CV, có anh Duy Hoàng ở đó, người của bộ phận nhân sự của tập đoàn Điền Thị sẽ không làm khó em đâu.”

Cô ta nói ra lời này, ngay cả Trịnh Trung Uy đều không biết nên mở miệng làm sao rồi.

Điền Duy Hoàng chỉ là đáp lễ cụng ly với Quý Tư Nghiên, sau đó một hơi uống cạn số rượu vang trong chiếc ly đế cao.

Quý Tư Nghiên lại chỉ là hơi ngửa đầy, ưu nhã nhấp một ngụm nhỏ, vừa để chiếc ly đế cao trong tay xuống, vừa nhẹ nhàng ngồi xuống.

Chủ tịch Quý vội vàng nhấc tay, xoay món ăn đắt nhanh trên bàn ăn tới trước mặt Điền Duy Hoàng, vẻ mặt tươi cười nịnh nọt: “Nào nào nào, Điền tổng nếm thử món ăn này, món ăn này là món ăn ngon nhất của đầu bếp chính trong khách sạn!”

Không đợi Điền Duy Hoàng cầm dao dĩa lên, Quý Tư Nghiên bèn chủ động cầm dao dĩa lên, tách một miếng nấm đen Pháp để vào trong đĩa của Điền Duy Hoàng.

Khi cô ta gắp đồ ăn cho Điền Duy Hoàng, cơ thể còn cố ý rướn về phía trước, lúc cặp đồ núi đụng vào mép bàn, rất đàn hồi mà lộ ra một khe hở tuyệt đẹp.

Ngay cả Trịnh Trung Uy ngồi ở một bên của Điền Duy Hoàng cũng có thể nhìn rõ, nghĩ thôi cũng biết, động tác này của Quý Tư Nghiên lớn mật cỡ nào.

Cô gái này là muốn ngang nhiên câu dẫn câu cả của nhà ông ta!

Trong lòng Trịnh Trung Uy liếc nhìn Điền Duy Hoàng một cách đầy suy đoán.

Mà ánh mắt của Điền Duy Hoàng căn bản không dừng trên người Quý Tư Nghiên, anh chỉ thản nhiên nhìn cục nấm đen Pháp trong bát của mình, lông mày hơi nhíu lại.

Nấm đen Pháp sau khi chế biến thành đồ ăn, mùi ‘hoocmon’ vốn có của nó sẽ khiến người ta sinh ra khát vọng muốn nuốt chửng nó xuống.

Rất rõ ràng, bữa ăn tối lần này, chủ tịch Quý là có dụng ý khác.

Điền Duy Hoàng đối với cô gái như Quý Tư Nghiên này, chỉ là có loại giác cảm từng gặp, đơn thuần chỉ là cho rằng đã gặp qua ở đâu đó, nhưng nhất thời lại không nhớ được mà thôi.

“Anh Duy Hoàng không thích ăn sao? Vậy em cắt gan ngỗng cho anh!” Quý Tư Nghiên dường như rất biết quan sát sắc mặt, lập tức đổi vị trí chiếc đỗ sứ trắng sạch trước mặt mình với chiếc đĩa sứ trắng đã để nấm đen ở trước mặt Điền Duy Hoàng.

Cô gái chu đáo như vậy, có người đàn ông nào không động lòng chứ?

Điền Duy Hoàng lại ngoại lệ, anh sẽ không thầm chế nhạo cô ta, nhưng cũng sẽ không dễ dàng cắn câu của cô ta.

Trong lòng không châm chọc cô ta, là thể hiện sự tôn trọng khi cô ta là phái nữ, không dễ dàng cắn câu của cô ta, là sự tự chủ mà anh ta nên có đối với bản thân.

Quý Tư Nghiên là một vưu vật, ngay cả Trịnh Trung Uy sau khi không nhịn được mà nhìn cô ta vài lần, bèn bắt đầu vô thức nuốt nước bọt.

“Cảm ơn, tự tôi làm là được rồi. Cô Quý, mời dùng.” Điền Duy Hoàng lịch sự từ chối, ăn vài miệng giống tượng trưng.

Thật ra các món ăn cao cấp của Pháp tên bàn ăn này, không phải là rất hợp khẩu vị của anh.

Quý Tư Nghiên tự nhiên thức thời, dừng lại đúng lúc, cô ta vẫn là hiểu, nếu như làm thái quá thì cô ta chính là quỵ lụy.

Đàn ông sẽ không yêu thật lòng một cô gái quỵ lụy, đây là lẽ thường tình.

Giữa chừng, Quý Tư Nghiên đứng dậy đi nhà vệ sinh một chuyến.

Một lúc lâu cũng chưa thấy người quay lại, chủ tịch Quý thân là ba lúc này mới bắt đầu lo lắng.

Điền Duy Hoàng thấy cảnh này, bèn lệnh cho trợ lý Trịnh Trung Uy ở bên cạnh đi ra ngoài tìm người.

5 phút sau, Trịnh Trung Uy quay lại, nhưng vẫn chưa thấy Quý Tư Nghiên đi vào.

“Cậu cả, tôi bảo phục vụ vào nhà vệ sinh tìm một vòng, không có nhìn thấy bóng dáng của cô Quý.” Trịnh Trung Uy thành thật báo cáo.

Chủ tịch Quý bỗng trở nên lo lắng bồn chồn, mi tâm nhíu thành hình chữ ‘xuyên’, hai tay sau khi để dao dĩa xuống, lập tức rút điện thoại ra gọi cho Quý Tư Nghiên.

Nhưng, sau khi điện thoại đổ chuông hồi lâu mà vẫn không có ai nghe, điều này khiến chủ tịch Quý chủ động cúp máy sau đó lại tiếp tục gọi lại nhiều lần.
 

Ông ta vừa cầm điện thoại không ngừng bấm gọi, bàn tay to còn lại thấp thỏm bất an mà bóp đùi.

Điền Duy Hoàng thấy vị chủ tịch Quý này không giống như đang diễn, vì thế từ trước bàn ăn đứng lên, an ủi: “Chủ tịch Quý đừng hoảng, tôi ra ngoài tìm thử.”

“Cái này...” Chủ tịch Quý mặt mày sửng sốt nhìn Điền Duy Hoàng.

Điền Duy Hoàng lại nghiêng đầu nhìn sang trợ lý Trịnh Trung Uy, căn dặn: “Ông ở lại cùng chủ tịch Quý,:

“Vâng!” Trịnh Trung Uy rất cung kính gật đầu.

Sau khi Điền Duy Hoàng rời khỏi phòng bao, chủ tịch Quý thấp thỏm bất an nhìn sang Trịnh Trung Uy, lo lắng lại không yên tâm mà hỏi: “Điền tổng... cậu ấy thật sự tìm được con gái tôi trở về không?”

Thật ra, ông ta là sợ rồi.

Trước đó, bọn côn đồ đã từng bắt cóc con gái út Quý Nhã San của ông ta, còn uy hiếp ông ta cầm tiền đi chuộc. Nhưng dù sao, Quý Nhã San chỉ là con gái riêng của ông ta, ‘chính cung nương nương’ ở nhà xen vào, ông ta nào dám lấy tiền đi chuộc con gái riêng đó chứ, cho nên ông ta cuối cùng cũng chỉ lựa chọn báo cảnh sát.

Nhưng, Tư Nghiên không giống.

Tư Nghiên là con gái bảo bối của vợ, Tư Nghiên nếu như xảy ra chuyện, ông ta trở về phải ăn nói làm sao với vợ??

Chủ tịch Quý thầm lau mồ hôi lạnh cho mình, gần đây bọn côn đồ này sao lại nhìn chằm chằm vào ông ta rồi?

“Yên tâm đi! Có cậu cả ở đó, cô Quý sẽ không có chuyện.” Trịnh Trung Uy an ủi một câu.

Điền Duy Hoàng trực tiếp tới phòng camera giám sát của khách sạn, lấy ra đoạn băng ghi hình, sau khi biết được hướng đi của Quý Tư Nghiên, bèn gọi điện cho trợ lý thư ký của mình là Khải: “Khải, cho chủ xe có biển số XX*XXXX lái vào con đường màu xanh. Cảnh sát gần đó, toàn bộ bảo vệ an toàn cho chủ xe!”








 

Nhấn Mở Bình Luận