Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi

“Vậy thì cứ ngủ chung cũng được.” Điền Trung Quân nhìn dáng vẻ đỏ mặt của Đồng Đồng Tâm, dịu dàng nở nụ cười.

Bỗng nhiên lúc Đồng Đồng Tâm ngước mắt lên nhìn vào mắt của Điền Trung Quân, không khỏi vui mừng đến nổi trái tìm đập rộn lên.

Mấy ngày sau khi nhận giấy đăng ký kết hôn, hai người bọn họ vẫn chia phòng ngủ.

Lúc này trong lòng của Đồng Đồng Tâm đột nhiên lại có một chút mong đợi.

Cô chờ mong mình nằm trong lồng ngực ấm áp của anh, yên tâm ôm anh đi vào giấc ngủ.

Sau khi chuyển nhà xong, Điền Trung Quân quét dọn một hồi, nhìn đồng hồ trên cổ tay rồi liền giao việc nhà còn lại cho Đồng Đồng Tâm quản lý, mình không thể không đến công ty làm việc.

Dù là chỉ đi mấy bước là có thể đến cửa nhà, Đồng Đồng Tâm vẫn giống như trước đây mỉm cười đưa Điền Trung Quân ra cửa.

Trên đường đi đến công ty có một tiệm cầm đồ cũng đã mở được gần mười năm.

Điền Trung Quân đứng trước cửa tiệm cầm đồ bồi hồi một hồi, vẫn đi vào trong.

Anh ta tháo chiếc đồng hồ ở trên cổ tay của mình xuống, vừa móc ra một hộp quà hình chữ nhật trong túi công văn rồi bỏ lên trên quầy.

Ông chủ ngồi trước quầy cầm lấy hai thứ đồ anh đưa qua, cẩn thận kiểm nghiệm nói: “Đồng hồ chín mươi triệu, cây bút máy bốn trăm sáu mươi lăm triệu.”

“Chỉ có thể cầm được một chút tiền như vậy thôi à?” Điền Trung Quân không vui nhíu mày.

“Đồng hồ đeo tay với lại cây bút máy của cậu đúng thật là nhãn hiệu cao cấp, nhưng mà bây giờ cho cậu ba mươi phần trăm giá trị hàng, coi như đã rất cao rồi, nếu như đổi lại cửa hàng cầm đồ khác thì không có cầm cho cậu hai phần đâu, chỉ một phần là hết mất rồi.” Ông chủ mang theo bộ mặt "cậu thích cầm thì cầm".

Điền Trung Quân cau mày suy nghĩ thật lâu.

Tháng sau sắp đến rồi, phải bắt đầu trả nợ, tiền lương mỗi tháng của anh ta toàn bộ dùng để trả nợ thì còn được một chút, dù sao thì anh ta với Đồng Tâm cũng phải cần tiền để sống.

Vì Đồng Tâm, Điền Trung Quân vẫn cầm cây bút máy và đồng hồ.

Chiếc đồng hồ đó là món tiền lời đầu tiên mà người bạn chạy trốn đã cho anh ta, về phần cây bút máy này, chính là lúc anh ta với Quý Tư Nghiên yêu nhau hồi sáu năm trước, Quý Tư Nghiên đã tặng quà sinh nhật cho anh ta.

Quý Tư Nghiên là con gái nhà giàu, năm đó cô ta nói với anh rằng tiền mà cô ta mua quà cho anh là tiền lì xì mà cô ta đã tiết kiệm từ nhỏ tới lớn.

Cô ta cảm thấy tiền mình tiêu ở trên người của anh ta là đáng giá, bởi vì cô ta yêu anh ta.

Bây giờ suy nghĩ lại, Điền Trung Quân cảm thấy mình rất ấm ức, thậm chí chật vật đến nỗi nhờ vào món quà của mối tình đầu tặng sinh nhật mình để kiếm kế sinh nhai.

Anh ta vừa mới rời khỏi tiệm cầm đồ, cách đó không xa, Quý Tư Nghiên bước ra từ chỗ ngoặc, như có điều suy nghĩ mà nhìn chăm chú vào bóng lưng rời đi của anh ta.

Quân đi vào trong cửa hàng cầm đồ làm gì vậy?

Quý Tư Nghiên thấy Điền Trung Quân đã đi xa, quay người bước vào trong cửa hiệu cầm đồ hỏi thăm chuyện của Điền Trung Quân.

Lúc đầu ông chủ còn che giấu giấu không chịu nói một câu liên quan tới chuyện của Điền Trung Quân, thẳng cho đến khi Quý Tư Nghiên lấy thẻ ngân hàng ra muốn mua đồ vật mà Điền Trung Quân vừa mới cầm, lúc này ông chủ mới cười cười, đối xử với Quý Tư Nghiên vô cùng an toàn.

“Tôi thấy người đàn ông đó có bộ dạng như là rất thiếu tiền.” Ông chủ vừa quẹt thẻ cho Quý Tư Nghiên vừa suy nghĩ linh tinh rồi lẩm bẩm nói.

Quý Tư Nghiên cầm đồng hồ và cây bút máy, tinh thần chán nản buông thỏng tầm mắt.

Chiếc đồng hồ này có lai lịch gì, cô ta không có hứng thú, nhưng mà cô ta quan tâm đến cây bút máy này.

Quân tùy tiện đem cầm món quà sinh nhật mà cô ta đã tặng anh ta, cho nên ở trong lòng của Quân, cô ta đã không còn phân lượng nữa ư?

Không!

Sẽ không đâu!

Chắc chắn là Quân vẫn còn yêu cô ta, chắc chắn là anh đã gặp phải khó khăn gì đó, bất đắc dĩ lắm mới có thể mang món quà sinh nhật của cô ta tặng đi cầm.

Sau khi ông chủ quẹt thẻ xong, hai tay dâng thẻ và hóa đơn vào trong tay của Quý Tư Nghiên, cũng khách sáo nói một câu: “Hoang nghênh lần sau ghé thăm.”

Sau khi Quý Tư Nghiên cất kỹ thẻ ngân hàng của mình, gọi cho anh trai Quý Vận Hằng một cuộc điện thoại.

Điện thoại vừa mới kết nối, Quý Tư Nghiên liền không kịp chờ đợi mà nói với anh trai Quý Vận Hằng: “Anh, anh điều tra giúp em với, gần đây có phải là Quân gặp phải chuyện gì kinh tế khó khăn không?”

“Cô em ruột của tôi ơi, sao bây giờ em vẫn còn nhớ đến Điền Trung Quân vậy hả? Em phải đặt tâm tư của mình trên người của Điền Duy Hoàng mới đúng chứ! Điền Trung Quân là cái thá gì, chỉ là đứa con riêng của nhà họ Điền mà thôi, hơn nữa một cọng lông quyền thừa kế tập đoàn Điền thị cũng không lọt vào trong tay của cậu ta.” Quý Vận Hằng líu lo không ngừng nói này nói kia với chuyện của Điền Trung Quân.

Thật ra quan trọng là anh ta không coi trọng Điền Trung Quân, anh ta không hi vọng em gái của mình phải lãng phí tuổi trẻ trên thân của một người đàn ông vô dụng.

Đương nhiên là Quý Tư Nghiên hiểu tâm tư của anh trai Quý Vận Hằng, từ khi tin tức Điền Duy Hoàng giải ngũ được lan truyền một cách nhanh chóng trong giới xã hội thượng lưu, những cô con gái của gia đình giàu có đều muốn đánh tâm tư vào Điền Duy Hoàng.

Ai mà không muốn trở thành mợ cả nhà họ Điền cơ chứ? Tương lai có thể chia sẻ tập đoàn Điền thị với Điền Duy Hoàng.


Trước tiên không nói tới thực lực bối cảnh của Điền Duy Hoàng, chỉ nói con người của anh tuấn dật thoát tục, tư thế hiên ngang, đẹp trai đến nỗi có thể làm phụ nữ không khép được chân, ngay cả Điền Trung Quân cũng muốn có anh cho bằng được.

Nhưng mà cho dù vậy, trong lòng Quý Tư Nghiên cũng không thể buông bỏ Điền Trung Quân như cũ.

Đây là do cái gì?

Cô ta rõ ràng đã không còn là cô gái nhỏ tâm tư đơn thuần hồi đó nữa.

Rõ ràng là cô ta muốn chinh phục Điền Duy Hoàng, trở thành mợ cả nhà họ Điền...

Nhưng mà tại sao cô ta lại cứ không cam lòng đối với Điền Trung Quân vậy chứ?

Không cam lòng anh ta quên cô ta như thế...

Không cam lòng anh ta không quan tâm cô ta như thế...

Quý Tư Nghiên hít một hơi thật sâu, tức giận hét lên với anh trai Quý Vận Hằng: “Anh, nếu như anh vẫn còn hi vọng em có thể thu hút sự chú ý của Điền Duy Hoàng, có thể để hai nhà Điền Qúy kết thành thông gia, tốt nhất anh nên đi điều tra chuyện của Quân cho em đi.”

“Được rồi được rồi, anh điều tra giúp em là được rồi. À đúng rồi, gần đây có phải Quý Nhã San được người đàn ông nào đó bao nuôi không thế? Một người bạn của anh nói với anh từng nhìn thấy nó bước lên một chiếc xe sang trọng, nhưng mà chiếc xe sang trọng đó mang biển số nơi khác, anh không điều tra được tin tức của chủ xe.” Quý Vận Hằng lại nhịn không được mà nhiều chuyện đến trên thân Quý Nhã San, cô em gái cùng ba khác mẹ của Quý Tư Nghiên.

Kể từ lần đó Quý Nhã San bị bắt cóc cửu tử nhất sinh còn sống trở về, mối quan hệ với người trong nhà lại càng thêm khắc nghiệt hơn, lần đó đúng là ba không lấy tiền đi chuộc lại mạng của cô ta, là mẹ của anh ta không cho, cho nên Quý Nhã San chắc chắn là hận mẹ của anh ta tới chết đi được.

“Em cũng không biết nữa, sau khi trở về em cũng chỉ gặp cô ta có một lần, cô ta vẫn là tính tình xấu. Nói tóm lại chuyện của cô ta chúng ta đừng có quan tâm, dù sao thì từ xưa đến nay cô ta cũng sẽ không nhớ những chuyện tốt của anh trai chị gái của hai chúng ta đây.” Quý Tư Nghiên không đau không ngứa nói.

Anh trai với cô ta cũng thiệt là, lại quan tâm đứa con gái của kẻ thứ ba làm cái gì.

“Vậy được rồi, anh cúp máy đây, đợi một lát nữa anh điều tra ra thông tin của Điền Trung Quân anh sẽ gửi qua cho em.” Quý Vận Hằng nói xong liền tắt điện thoại.

Quý Tư Nghiên vừa mới tới công ty, Điền Trung Quân liền cầm một đống tài liệu cho cô ta đến tòa cao ốc tổng bộ tập đoàn Điền thị giao cho anh cả Điền Duy Hoàng của anh ta xem rồi ký tên, sau đó lại mang về.

Đúng lúc, anh ta cho cô ta có cơ hội để tiếp cận với Điền Duy Hoàng.

Nhấn Mở Bình Luận