Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi

Lần đầu tiên Đồng Đồng Tâm phát hiện mình thật sự rất vô dụng, hoàn toàn là gánh nặng cho Trung Quân.

Trong lúc cô đang cảm thấy mình không có đường nào để đi, trong đầu lại chợt nhớ tới một người, thế là cô lập tức lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho người kia.

Lúc gặp nhau, ban đầu Đồng Đồng Tâm cho rằng người bạn gái Đường Thanh Hà của anh trai Lương Đồng Đức sẽ đối xử với mình lạnh nhạt, không ngờ tới là cô ta bỗng nhiên đối xử nhiệt tình với cô giống y như trước kia.

“Đồng Tâm, rốt cuộc em cũng đã quyết định đến câu lạc bộ của bọn chị hát rồi ông chủ Phí Nhĩ Nam của chị vẫn luôn trông ngóng em về.” Đường Thanh Hà vui mừng không thôi, lôi kéo tay Đồng Đồng Tâm, kích động nói.

Kể từ lần trước khi Đồng Tâm hát trong câu lạc bộ của bọn họ, phản ứng của khách hàng đối với tiếng hát của cô là vô cùng hài lòng, đặc biệt là phần lớn khách hàng nam đều hi vọng có thể nghe thấy cô hát một lần nữa.

Chỉ tiếc là cô lại không chịu hát.

Ông chủ Phí Nhĩ Nam còn nhiều lần đề cập với cô ta để cô em chồng của cô ta đến hát cho câu lạc bộ của bọn họ.

Lúc đầu cô ta đã thỏa thuận với Đồng Tâm, nhưng mà nhà họ Lương lại xảy ra những chuyện đó, để Đồng Tâm đến đó hát hò cũng chẳng giải quyết được cái gì.

Đường Thanh Hà cũng là một người phụ nữ thức thời, nếu Đồng Tâm đã không đồng ý, cô ta cũng sẽ không đi quấy rầy Đồng Tâm.

Chỉ là không ngờ tới lần này Đồng Tâm chủ động tìm cô ta, muốn đến câu lạc bộ của bọn họ để hát, đương nhiên cầu còn không được, vui mừng không kịp nữa là.

Mặc dù là Đồng Đồng Tâm vẫn không tình nguyện cho lắm, nhưng mà việc đã đến nước này rồi, cũng bất đắc dĩ cười theo Đường Thanh Hà, nói: “Em có điều kiện tiên quyết.”

“Nói đi, nói đi, chỉ cần em đồng ý đến đó hát, chuyện gì cũng dễ nói.” Đường Thanh Hà có bộ dạng không nói hai lời liền đồng ý.

“Thời gian công việc của em chỉ tới mười một giờ ba mươi phút, mặc khác, em chỉ cần hát, không bồi rượu, không bán thân.” Đồng Đồng Tâm thành thật nói tiếp.

Đường Thanh Hà vẫn gật đầu như là con gà mổ thóc y như cũ: “Chuyện này chị đồng ý thay cho ông chủ của chị.”

Lần này, Đồng Đồng Tâm chủ động xin làm việc, lúc Đường Thanh Hà đưa cô đến trước mặt ông chủ Phí Nhĩ Nam, Phí Nhĩ Nam đã lấy hợp đồng ra cho Đồng Đồng Tâm ký tên.

Một giọng hát tốt như thế, ông ta cũng không muốn để cô chạy mất giống như trước kia.

Sau khi Đồng Đồng Tâm nghiêm túc xem hợp đồng, không khỏi nhíu đôi mày thanh tú, trả lời lại: “Thời hạn hợp đồng năm năm là quá dài.”

“Vậy thì hai năm đi.” Giữa ngón tay của Phí Nhĩ Nam có kẹp một điếu xì gà, gõ gõ trong cái gạt tàn thuốc.

Đồng Đồng Tâm nhìn Phí Nhĩ Nam đang ngồi trên ghế ông chủ, mấp máy đôi môi, đưa ra ý kiến của mình: “Một năm có thể không?”

“Buổi diễn lưu trú hòa nhạc ở chỗ chúng tôi..."

“Ông chủ, ông đồng ý đi mà, cô em chồng nhà tôi vẫn còn là sinh viên.” Đường Thanh Hà vội vàng nói chuyện giúp cho Đồng Đồng Tâm.

Phí Nhĩ Nam biết giá trị lợi dụng của Đồng Đồng Tâm rất lớn, thế là đồng ý ngay, liền để trợ lý đi chỉnh sửa lại hợp đồng rồi ký kết với Đồng Đồng Tâm.

Trong vòng một năm, từ nay về sau tám giờ tối đến mười một giờ rưỡi, Đồng Đồng Tâm nhất định phải hát năm bài hát, mỗi một bài hát ba trăm nghìn, một đêm kiếm được một triệu năm trăm nghìn.

Không uống rượu, không bán thân, ngoại trừ ca hát sẽ không phục vụ bất cứ dịch vụ gì cho khách hàng.

Nếu như không phải Đường Thanh Hà bảo bọc cho Đồng Đồng Tâm, hợp đồng như thế này Phí Nhĩ Nam mới không đồng ý ký kết đâu.

Bản thân Đồng Đồng Tâm đã có dung mạo xinh đẹp, không bồi rượu, đúng là có chút đáng tiếc.

Ngày hôm đó, Đồng Đồng Tâm lại sử dụng nghệ danh "Tiểu Tạ" ra mắt một lần nữa.

Quần áo lúc mặt ca hát toàn bộ đều là do Đường Thanh Hà cung cấp cho cô, hơn nữa để phòng ngừa "hồng nhan họa thủy", cô nhất định phải đeo một cái mặt nạ che mắt lên sân khấu ca hát.

Đêm ca hát đầu tiên của Đồng Đồng Tâm, vừa mới mở miệng chưa hát được vài câu liền gây ra một trận bạo động nhỏ.

Tiếng huýt sáo, tiếng hoan hô, tiếng vỗ tay...

Dường như là mọi người đều rất thích âm thanh của cô.

Phí Nhĩ Nam ngồi trong phòng theo dõi nhìn Đồng Đồng Tâm đang biểu diễn trên sân khấu, cũng nghe thấy tiếng ca uyển chuyển động lòng người của cô, không khỏi cảm khái nói với Đường Thanh Hà đang ngồi trong phòng: “Cô em chồng nhà cô đúng là có tương lai làm ca sĩ.”

“Sao vậy? Ông có người quen hả, nếu không thì sao lại ủng hộ cô em chồng của tôi làm ca sĩ?” Đường Thanh Hà chờ đợi cơ hội này, đang châm ngồi thổi gió bên tai Phí Nhĩ Nam.

Thật ra thì cô ta cũng là vì muốn tốt cho Đồng Tâm.

Đồng Đồng Tâm ở lại trong thành phố lớn của bọn họ, dù sao vẫn tốt hơn là thôn quê nghèo đói ở phía tây.

“Tôi cố ý thì có làm được cái gì? Cô em chồng nhà cô dường như là không có hứng thú đối với việc làm ngôi sao ca nhạc.” Phí Nhĩ Nam giang hai tay ra, bất đắc dĩ nhún vai.

Cũng đúng, đúng là Đồng Tâm không có hứng thú làm ngôi sao ca nhạc, lúc cô đến đây hát lần đầu tiên, người chị dâu là cô ta đây cũng đã nói đến phương diện này cho cô biết.

Nhưng mà Đồng Tâm không có, Đồng Tâm chỉ muốn làm một nhà thiết kế bình thường trong nhà, sau đó gả cho một ông chồng bình thường, dạy con giúp chồng, là một người vợ người mẹ hiền lương thục đức.

Đường Thanh Hà chưa từng thật sự hiểu rõ tại sao Đồng Tâm lại chỉ có ước mơ đơn giản như thế.
 

Tất cả những thứ này đều bắt nguồn từ khát vọng muốn có một căn nhà từ thuở ban sơ của Đồng Tâm.

Cô chẳng qua cũng chỉ là một cô gái bình thường mà thôi.

Đồng Đồng Tâm vừa hát bài ca "gia đình" vừa nhớ lại chuyện cũ của mình.

Cô không cầu đại phú đại quý, không cầu công danh lợi lộc, chỉ cầu có một mái nhà ấm áp.

Mà chuyện hiện tại cô đang làm chính là để bảo vệ ngôi nhà này của mình.

Trong tiếng hát của Đồng Đồng Tâm có thể bộc lộ được khát vọng chân thật đối với "gia đình", rõ ràng bầu không khí trong câu lạc bộ rất ồn ào, nhưng mà bởi vì tiếng hát ưu thương của cô để cho mọi người cũng đắm chìm trong một mảnh u buồn theo tiếng hát của cô.

Sau khi nhiệm vụ của cô đã hoàn thành, cô ra phía sau sân khấu, tháo bỏ lớp trang điểm, tiếp theo lại đi theo Đường Thanh Hà dẫn cô đến bộ phận kế toán và bộ phận tài vụ nhận tiền lương.

Đồng Đồng Tâm cầm một triệu năm trăm nghìn, có làm như thế nào trong lòng cũng không vui vẻ nổi.

Bởi vì Trung Quân đã từng nói với cô anh không hi vọng cô lại đến một nơi như thế này để ca hát, huống hồ gì mỗi ngày cô kiếm được mấy trăm nghìn từ chỗ này căn bản không đủ để Trung Quân trả nợ trả nần.

Nhưng mà tiền sinh hoạt cho cô và Trung Quân cũng đủ.

Gần mười hai giờ sáng, Đồng Đồng Tâm mang theo dáng vẻ mệt mỏi về nhà, Điền Trung Quân vẫn còn chưa về, thế là cô đi tắm rửa một cái.

Ở một bên khác, Điền Trung Quân tăng ca rất trễ, Quý Tư Nghiên đang tăng ca với anh ta đến tối muộn, ngay cả Triệu Bình đều đã về nhà rồi mà cô ta không về, cứ luôn ngồi trước bàn làm việc của mình gấp rút giúp Điền Trung Quân hoàn thành bản thiết kế.

Quý Tư Nghiên nhìn dáng vẻ vùi đầu làm việc của Điền Trung Quân, trong lúc tỉnh táo lại cảm thấy mình trở về thời trung học, ngồi ở chỗ ngồi của mình nhìn Điền Trung Quân ở bên kia đang vùi đầu nghiêm túc chuẩn bị làm bài thi.

Người đàn ông này chính là mối tình đầu của cô ta, lúc đó, cô ta cũng là mối tình đầu của anh.

Nhưng mà kết quả giữa hai người bọn họ lại bỏ lỡ nhau năm năm.

Quý Tư Nghiên vẽ vẽ, trong lúc lơ đãng một tay chống cằm, hơi ngửa đầu lên, ánh mắt thâm thúy cẩn thận ngắm nhìn Điền Trung Quân, trong đầu đều đang suy nghĩ tới chuyện giữa mình và anh ta.

Đèn đuốc trong phòng làm việc sáng trưng, nhưng mà lúc này cũng chỉ có cô ta và anh ta.

Nhấn Mở Bình Luận