Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi

“Alo, xin chào!”


Mặc dù nửa đêm bị người khác quấy rầy giấc ngủ, Điền Trung Quân vẫn giữ được phong thái quý ông, nhận điện thoại.

“Xin chào, chúng tôi là sở cảnh sát giao thông Thành Nam, Bình Dương, xin hỏi anh có phải là bạn trai của cô Quý Tư Nghiên không?” Đối phương mang theo giọng điệu của chính phủ.

Điền Trung Quân không suy nghĩ mà trực tiếp trả lời: “Không phải! Anh gọi nhầm rồi!”

“Xin lỗi, làm phiền anh rồi!” Đối phương vừa nói xong, thì trong điện thoại láng máng truyền đến tiếng khóc nức nở, bất lực của một người phụ nữ.

“Anh ấy đúng là bạn trai của tôi! Quân….anh đến đón em về nhà có được không? Huhu…”

Tiếng khóc nức nở của Quý Tư Nghiên láng máng từ trong điện thoại truyền đến.

Điền Trung Quân đột nhiên hoàn toàn tỉnh ngủ, nhưng vẫn nhẫn tâm cúp điện thoại.

Cô ta đã ở đồn cảnh sát, không có gì phải lo lắng đến tính mạng, hơn nữa cô ta còn có anh trai.

Nếu như cô ta xảy ra chuyện gì, anh trai cô ta sẽ quản cô ta.

Trong lòng Điền Trung Quân nghĩ như vậy, nhưng lại trằn trọc không thể nào ngủ được.

Lúc anh ta ngồi dậy, chuẩn bị xuống sofa đi giày, vô tình ngước mắt lên, nhìn thấy Đồng Đồng Tâm đang nằm trên gường, do dự một lúc, cuối cùng vẫn thu hai chân lại đặt lên sofa, nằm xuống tiếp tục ngủ.

Bây giờ anh ta đã có Đồng Tâm, không thể có quan tâm đến bất kỳ chuyện gì của Quý Tư Nghiên nữa.

Đúng, anh ta đã có Đồng Tâm rồi…

Điền Trung Quân nhắm mắt lại, trong lòng, trong đầu, vẫn không ngừng nhấn mạnh câu “mình đã có Đồng Tâm” với bản thân mình.

Có lẽ, hai người ở bên cạnh nhau lâu rồi sẽ sinh ra một loại thần giao cách cảm vô hình.

Đồng Đồng Tâm đột nhiên mở mắt ra, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, khẽ đặt trước ngực, giọng nói dịu dàng, yếu ớt gọi anh: “Trung Quân….”

“Hả?” Điền Trung Quân sững sờ một lúc, sau đó lập tức trả lời: “Em chưa ngủ sao?”

“Em…” Đồng Đồng Tâm có lời lại không nói ra được, dừng một lúc, mới nói tiếp: “Có thể ngủ cùng em không?”

Trong giọng nói của cô có chút ngại ngùng.

Điền Trung Quân không khỏi nhếch mép nói: “Cô bé ngốc, đương nhiên là được rồi!”

Anh ta nói xong, lại ngồi dậy, sau đó đi giày, đi đến bên giường.

Đồng Đồng Tâm có thể cảm nhận được động tĩnh ở phía sau, lập tức lật người lại, đối mặt với Điền Trung Quân, đôi mắt to, xinh đẹp, trong căn phòng tối lại lóe lên một điểm sáng mờ nhạt.

Trong mắt của cô, hiện lên sự mong đợi với anh ta.

Điền Trung Quân lên giường, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Đồng Đồng Tâm.

Đồng Đồng Tâm vô thức dán vào vòng tay của Điền Trung Quân, anh ta vẫn chưa kịp ôm cô, cô đã chủ động vòng tay qua eo anh ta.

Trên người anh ta có mùi sữa tắm mà cô thích, sữa tắm anh dùng là cô mua theo mùi hương mà mình thích.

Không biết tại sao, cô có chút tham lam, lưu luyến hơi ấm trong vòng tay của anh, muốn cứ trốn trong vòng tay của anh mà ngủ như vậy, vĩnh viễn không cần tỉnh lại thì tốt biết bao.

Không biết từ lúc nào, Đồng Đồng Tâm đã ngủ mất.

Điền Trung Quân vẫn không buồn ngủ, lúc này, điện thoại trên sofa của anh lại rung.

Lần này, anh không đứng dậy nhận điện thoại, mà cứ để mặc cho điện thoại rung ở trên sofa.

Điện thoại rung một lúc lâu, mới tắt.

Điền Trung Quân đấu tranh trong lòng rất lâu, sau khi điện thoại không rung nữa, ôm chặt lấy Đồng Đồng Tâm ở trong lòng, cúi đầu hôn lên trán cô, từ từ nhắm mắt lại.

Không biết, trên thế giới này, có người đàn ông nào giống tình trạng của anh tối hôm nay không, xoắt xuýt giữa vợ và bạn gái cũ?

Thực ra Quý Tư Nghiên vẫn là cái gai trong lòng anh, rút ra sẽ đau, không rút ra sẽ cảm thấy khó chịu.

Sau khi gọi hết cuộc này đến cuộc khác mà không có người nhận, Quý Tư Nghiên ngồi trong đồn cảnh sát, từ thất vọng đến tuyệt vọng.

Cô ta thật sự không ngờ, Quân sẽ tuyệt tình với cô ta như vậy.

“Nhà các cô còn ai có thể đến?” Nam cảnh sát cau mày hỏi.

Ở bên cạnh, một người đàn ông lớn tuổi vẫn đang la hét: “Dù sao cô ta chính là người đâm ngã tôi! Xương của tôi gãy rồi, phải đi đến bệnh viện, cô ta phải chịu trách nhiệm với tôi!”

“Này, một ông lão như ông, sống đến cái tuổi này thật sự định không cần mặt mũi sao? Tôi có lòng tốt đỡ ông, ông lại lừa bịp tôi!” Quý Tư Nghiên đột nhiên tức giận, đứng dậy, sau đó cãi nhau với ông lão kia.
 

Lúc đó, một mình cô ta vì tâm trạng không tốt, nên đi bộ về nhà, bởi vì lúc đi đường cúi đầu, bản thân lại đang nghĩ đến chuyện của Quân, không ngờ lại có người va phải cánh tay cô, sau đó, lúc hoàn hồn lại ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy ông lão này ngồi ở bên cạnh chân cô kêu “đau”.

Lúc đó Quý Tư Nghiên cũng không để tâm, thấy ông lão này kêu đau, vội vàng đưa tay ra đỡ ông lão đứng lên, kết quả, ông lão này lại lừa cô ta như vậy, nuốn cô ta bồi thường 150 triệu.

Vốn dĩ, cô ta định đưa ông lão này đi bệnh viện, nhưng thái độ của ông lão này vô cùng tồi tệ, còn tranh chấp với cô ta, khiến cô ta tức giận đến mức ngay cả bệnh viện cũng không muốn đưa ông ta đi, khiến cô ta gọi thẳng cho cảnh sát, bảo cảnh sát đưa cô ta và ông lão này cùng vào đồn.

“Rốt cuộc nhà cô có người đến không?” Nam cảnh sát mất kiên nhẫn hỏi một câu.

Quý Tư Nghiên khó chịu trả lời: “Điền Duy Hoàng là chồng chưa cưới của tôi, các anh tìm anh ấy đến cho tôi!”

“Cái gì?” Sau khi nam cảnh sát nghe thấy ba chữ “Điền Duy Hoàng" vô thức liếc mắt với đồng nghiệp nam ngồi ở bên cạnh trước bàn làm việc.

Hai người sững sờ một lúc, nam cảnh sát mới nói tiếp: “Vậy làm phiền cô gọi điện thoại cho chồng chưa cưới của cô!”

“Tôi cãi nhau với chồng chưa cưới của tôi, tôi không muốn gọi cho anh ấy. Các anh tự nghĩ cách tìm anh ấy đến để giải quyết chuyện này đi!” Quý Tư Nghiên khoanh tay, vắt chéo chân, ngạo mạn ngồi trên ghế.

Nam cảnh sát ghé vào tai đồng nghiệp nam ở bên cạnh nói gì đó, một lúc sau, đồng nghiệp nam của nam cảnh sát kia đứng dậy đi ra ngoài.

Nửa tiếng sau….

Một thân hình cao lớn, thở hổn hển chạy đến.

“Minh Tuyết?” Trong tiếng gọi vội vã, giọng nói từ tính vẫn rất dễ nghe.

Điền Duy Hoàng vừa nghe thấy vợ chưa cưới của mình xảy ra chuyện, không cần suy nghĩ, cũng chưa hỏi rõ mọi chuyện, đã phi xe đến đây.

Quý Tư Nghiên nhìn thấy Điền Duy Hoàng xuất hiện trước mặt mình, còn có khuôn mặt tràn đầy sự lo lắng gọi “Minh Tuyết”, thực sự sững sờ.

Cô ta hoàn toàn không ngờ, Điền Huy Hoàng sẽ vội vàng đến đây!

“Sao lại là cô?” Nhìn thấy người đang ngồi nghỉ ngơi trên ghế là Quý Tư Nghiên, Điền Duy Hoàng không vui, cau mày.

Quý Tư Nhiên thấy vậy, lập tức tỏ ra vô tội, đáng thương mím môi, ủy khuất nói: “Anh Duy Hoàng, em, em có lòng tốt nhưng lại không được báo đáp! Em có lòng tốt đỡ ông lão kia, ông ta không cảm ơn, ngược lại còn lừa bịp em.’

“Này? Cô gái này sao lại nói dối như vậy! Rõ ràng là cô đâm phải tôi! Chân của tôi đến bây giờ vẫn còn đau, cô cũng không đưa tôi đi đến bệnh viện trước.” Ông lão cao giọng, lại cãi nhau với Quý Tư Nghiên.

Nhấn Mở Bình Luận