Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi

“Anh cũng luôn cho rằng anh sẽ không yêu đương, nhưng cũng không ngờ, bản thân sẽ dễ dàng chìm hãm vào như vậy.” Thật ra, Điền Duy Hoàng thậm chí đều cảm thấy tình cảm của mình dành cho “Tô Minh Tuyết” đến có hơi khiến anh không kịp đề phòng.


Hồi ức tối hôm đó, đến nay vẫn còn nguyên vẹn như mới trong ký ức của anh.

Sau khi hành tung của anh bại lộ, bọn côn đồ bám riết anh không tha, anh bị ép vào ngõ cụt, bèn bật người nhảy lên.

Anh tưởng tối hôm đó anh chết chắc rồi, lại phát hiện anh nhảy lên được ban công nhà cô, mà cửa kính của ban công nhà cô bị hỏng.

Lúc đó, khoảnh khắc anh đẩy cửa chuẩn bị đi vào thì nhìn thấy cô đưa tay vạch rèm cửa trên cửa kính ra.

Ánh trăng khi đó, trắng như tuyết, chiếu lên mặt cô, tựa như dòng nước trong vắt, ánh sáng trong trẻo lay động trên gương mặt của cô.

Thật ra, ánh mắt đầu tiên khi anh nhìn thấy cô, cô liền lưu lại ấn tượng sâu sắc ở trong lòng anh.

Lăn lộn trong hắc đạo nhiều năm như vậy, anh từng thấy đủ kiểu mỹ nữ rồi, cho nên “Minh Tuyết” thu hút ánh nhìn đầu của anh không phải là dung mạo xinh đẹp của cô, mà là một loại hơi thở an tĩnh khi ‘năm tháng tĩnh lặng’ dung hợp vào người cô.

Hơi thở như này, khiến anh tựa như từng quen biết.

Có lẽ, chính là loại trực giác tâm linh không thể nói rõ này mới khiến khoảnh khắc anh cưỡng hôn cô, không thể buông cô được.

Tình cảm của con người, vi diệu đến mức không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.

Điền Duy Hoàng chìm đắm trong hồi ức anh và ‘Tô Minh Tuyết’ quen nhau lúc đầu.

Điền Trung Quân thấy trên mặt anh cả xuất hiện ánh sáng hạnh phúc nhàn nhạt, hiểu ý mỉm cười: “Anh cả, nhìn bộ dạng này, anh là thật sự rất yêu chị dâu tương lai đó rồi.”

Chỉ có điều, người chị dâu tương lai đó trong ký ức của anh ta, hình như phẩm đức có hơi hư hỏng.

Lần đó, chị dâu tương lai nói muốn đến Bình Dương chơi, anh cả không rảnh đi đón chị dâu tương lai, cho nên cử anh ta đến đón Tô Minh Tuyết.

Khi anh ta đến đón Tô Minh Tuyết, Tô Minh Tuyết còn cố ý ở trước mặt anh ta phong trương phong tao, lõa lồ muốn câu dẫn anh ta.

Một cô gái nhìn trông phong trần thế tục như này, làm sao lọt vào mắt và trái tim của anh cả được chứ?

Tô Minh Tuyết bất luận dung mạo hay phẩm hạnh, đều không sánh được với Lý Mộc Thạnh luôn ái mộ anh cả.

Lẽ nào, thật sự như những gì anh đã nói, “Ơn cứu mạng lấy thân đền đáp sao?”

Có lẽ, đây chính là tình yêu!

Khiến con người khó lòng nắm bắt.

Điền Trung Quân và Điền Duy Hoàng nói chuyện phiếm một lát, bèn xoay người rời khỏi tòa nhà tổng bộ của tập đoàn Điền Thị.

Trong tay anh ta còn có một đống dự án đợi anh ta đi hoàn thành.

Bởi vì chuyện tối qua, trong lòng Quý Tư Nghiên đối với Điền Trung Quân luôn tồn tại khúc mắc, hành vi cử chỉ hôm nay của cô ta, không nhiệt tình giống như mấy ngày trước nữa, mà thật sự vì học hỏi mà làm việc.

Thái độ như này của cô ta, đối với Điền Trung Quân mà nói là tốt nhất.

Nếu không, bạn gái cũ bây giờ làm việc dưới trướng của mình, hai người ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, bầu không khí thật sự rất ngại ngùng.

Trước đây mỗi lần họp, đều là Triệu Bình đi theo, bây giờ Quý Tư Nghiên chủ động xin, Triệu Bình bèn cho người mới cơ hội này.

Điền Trung Quân rất hài lòng về bản ghi chép cuộc họp cần chỉnh sửa mà Quý Tư Nghiên làm, không thể không nói, Quý Tư Nghiên trên phương diện công việc quả thật rất nghiêm túc.

Có một số chi tiết công việc, ngay cả trợ lý Triệu Bình làm việc mấy năm cũng không suy nghĩ tới, cô ta lại có thể nghĩ tới.

Thật ra, từ lúc có sự trợ giúp của Quý Tư Nghiên, tiến triển trên phương diện công việc của Điền Trung Quân nhanh hơn rất nhiều.

Một dự án, vốn dĩ cần khoảng nửa tháng mới có thể hoàn toàn, nhưng sau khi Quý Tư Nghiên đến, anh ta có thể hoàn thành trước một tuần.

Quý Tư Nghiên ở trước mặt anh ta cũng là nhẫn nhục chịu khó, không bày ra dáng vẻ cô chủ.

Cứ làm hết dự án này đến dự án khác, Điền Trung Quân phát hiện, thì ra bản thân cũng có thể giống như nhân viên bình thường lấy được hoa hồng của dự án.

Những ngày này, anh ta vẫn đi sớm về muộn, không có nhiều thời gian ở bên Đồng Tâm.

Đồng Đồng Tâm cũng không có rảnh, 5 giờ sáng mỗi ngày đã dạy làm bữa sáng cho Điền Trung Quân, đợi sau khi Điền Trung Quân ăn sáng xong đi ra khỏi cửa đi làm, cô lại làm hết việc nhà rồi tiếp tục ngủ bù giấc, sau đó đến gần 8 giờ tối, cô mới ra khỏi đi hát ở trong câu lạc bộ.

Mấy ngày này đi hát ở câu lạc bộ, mỗi tối đều xem như thuận lợi, có Đường Thanh Hà che chở, không có ai cố ý tìm lỗi của cô.

Hôm nay cô đặc biệt đến câu lạc bộ trước hai tiếng, vừa hay là thời gian sau bữa tối, khách hàng đến câu lạc bộ giải trí tiêu khiển đã có rất nhiều rồi.
 

Trước đó, cô đều không có nhìn kỹ tên của câu lạc bộ này, bây giờ khi nhìn kỹ, mới phát hiện câu lạc bộ này tên ‘Dạ Mị’.

Người đến ‘Dạ Mị’ vui chơi, phần lớn đều là người giàu tham muốn hưởng lạc, mê đắm tửu sắc.

Thành phố Bình Dương có một lời đồn, cô gái đẹp nhất ở ‘Dạ Mị’, đồ ăn ngon nhất ở ‘Dạ Mị’, rượu ngon nhất cũng ở ‘Dạ Mị’.

Tối nay, Đường Thanh Hà xin nghỉ.

Khi Đồng Đồng Tâm đến phòng nghỉ của Đường Thanh Hà tìm cô ta, sau khi phát hiện cô ta không có ở đây, lúc này, từ một cửa khác trong phòng, đột nhiên có một người phụ nữ đôi đỏ, vóc dáng cao ráo, trước lồi sau cong, tóc uốn xoăn lọn to đi ra.

Người phụ nữ đưa bàn tay sơn móng màu trắng lên, vạch chiếc mành ra, từ bên trong bước trên đôi cao gót, đi đến trước mặt Đồng Đồng Tâm.

Đồng Đồng Tâm dưới chân đi một đôi giày đế bằng, lại không thấp hơn người phụ nữ này quá nhiều.

“Cô chính là Lục An sao?!” Người phụ nữ đánh giá Đồng Đồng Tâm, phẩy tay đi về phía sau Đồng Đồng Tâm, nhàn nhạt nói: “Cô đi theo tôi!”

Lục An là “nghệ danh” mà Đồng Đồng Tâm đang dùng ở nơi này, còn là Đường Thanh Hà đặt cho cô.

Đồng Đồng Tâm xoay người đi theo, thấy người phụ nữ lắc mông đánh tay, bỗng chốc nổi da gà cả người.

“Chị--- biết tôi sao?” Đồng Đồng Tâm sau khi bắt kịp bước chân của người phụ nữ đó, yếu ớt hỏi.

Người phụ nữ lườm Đồng Đồng Tâm một cái, khịt mũi đáp lại: “Thanh Hà thường xuyên nhắc đến cô với tôi, nếu không phải là cô biết hát, lấy tư sắc xinh đẹp này của cô, tôi thấy cô sớm sẽ bị ông chủ Phí dụ dỗ đi làm em gái tiếp khách rồi.”

“Cái gì là em gái tiếp khách?” Đồng Đồng Tâm có chút không hiểu mà hỏi ngược lại.

Người phụ nữ lần nữa lườm Đồng Đồng Tâm, lạnh lùng nói: “Cô đây là xem mình đơn thuần đến mức độ nào thế! Em gái tiếp khách, chính là gái dẫn ra ngoài thuê phòng, còn muốn tôi nói chi tiết hơn không?”

“Cảm ơn, không cần.” Đồng Đồng Tâm mím môi, cảm thấy có hơi lúng túng, khựng lại một chút, cô lại hỏi tiếp: “Xin hỏi, tôi nên xưng hô với chị như thế nào? Chị giờ muốn dẫn tôi đi đâu?”

“Nghệ danh của tôi là ‘Vãn Hà’, cô gọi tôi là chị Vãn Hà là được rồi.” Vãn Hà yểu điệu nói, sau đó dẫn Đồng Đồng Tâm đến bên sàn nhảy: “Thanh Hà nói, cô đến ‘Dạ Mị’ cũng được vài ngày rồi, nhưng đối với ‘Dạ Mị’ của chúng ta không hiểu rõ lắm. Thanh Hà bảo tôi tối nay cố gắng đưa cô đi tìm hiểu quy tắc của nơi này. Ngoài ra, nếu cô là bán nghệ không bán thân thì nhớ đeo mặt nạ che nửa mặt của mình vào.”

Sau khi được Vãn Hà nhắc nhở như vậy, Đồng Đồng Tâm vội vàng từ trong túi rút ra cái mặt nạ che nửa mặt đính lông vũ màu trắng đó, đeo lên mặt của mình.

Nhấn Mở Bình Luận