Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi

Đường Thanh Hà đã xây dựng cho cô phong cách “thuần khiết”. Trong Dạ Mị, phần lớn phụ nữ đều có cảm giác “dính bụi trần”, đàn ông đương nhiên chán ghét cảm giác thô tục đó.

Ngược lại, Đồng Đồng Tâm xuất hiện trong hình ảnh cô gái thuần khiết, lại níu giữ được vô số trái tim của những người đàn ông qua đường, trở thành ánh trăng trong mắt bọn họ.

Liên Hoa Sinh nghe được giọng hát của Lục An này, lập tức cảm thấy chuyến đi của mình tới đây hôm nay là không uổng công.

Điền Duy Hoàng kinh ngạc nhìn lên sân khấu, người phụ nữ trên sân khấu xinh đẹp kiều diễm trong chiếc váy trắng dịu dàng, thanh khiết.

Minh Tuyết...

Cho dù người phụ nữ trên sân khấu, có chất giọng giống Minh Tuyết y như đúc...

Nhưng Điền Duy Hoàng biết rõ là mình đã quá nhạy cảm với Minh Tuyết.

Gần đây hình như anh mắc bệnh tương tư.

Chỉ cần là những chuyện có liên quan tới Minh Tuyết là anh lại hứng thú tới mức như gần mất đi lý trí.

Nhưng sau đi cảm giác thích thú đó qua đi, anh lại rơi vào nỗi thất vọng.

Giống như tối hôm đó, Quý Tư Nghiên mạo danh làm vợ chưa cưới của anh, khiến anh tưởng rằng Tô Minh Tuyết đã trở về.

Xem ra, Tô Minh Tuyết còn ở Hàn Quốc ngày nào thì ngày đó căn bệnh này của anh còn chưa khá lên.

Điền Duy Hoàng một hơi uống cạn sạch chỗ cocktail trong chiếc ly đế cao. Tự nhiên anh cảm thấy mình còn nhìn vật nhớ người như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ phát điên mất.

Lục An đứng trên sân khấu hát xong một bài, lập tức đứng trước mặt mọi người cảm ơn: “Cảm ơn cậu Quý đã thưởng, cảm ơn, vô cùng cảm ơn!”

Nghe thấy có người thưởng cho Lục An, Liên Hoa Sinh không kìm được gọi Điền Duy Hoàng.

Điền Duy Hoàng liếc mắt nhìn Liên Hoa Sinh thản nhiên hỏi: “Cậu lại định làm cái trò gì?”

“Cậu cả nhà họ Điền không phải rất có tiền sao, Lục An trên sân khấu kia hát hay như vậy. Cậu cũng nên thưởng một chút chứ. Để cho Lục An kia gọi tên cậu trước mặt mọi người, để tôi nghe người ta cảm ơn cậu một câu xem nào.”

Điền Duy Hoàng vô thức liếc nhìn Lục An trên sân khấu rồi lại quay lại nhìn Liên Hoa Sinh, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại hỏi: “Phải thưởng như thế nào?”

Liên Hoa Sinh lập tức cầm bảng thưởng đặt giữa bàn lên, chọn một chiếc vòng tay điện tử hộ cho Điền Duy Hoàng, nhập vào số tiền thưởng và tên của người được thưởng rồi đưa cho Điền Duy Hoàng.

“Quét mã, trả tiền là xong.” Liên Hoa Sinh nháy mắt với Điền Duy Hoàng.

Điền Duy Hoàng nhìn Liên Hoa Sinh rồi không hề do dự lấy điện thoại ra, quét mã trả tiền.

Cậu cả nhà họ Điền đúng là rộng rãi.

Liên Hoa Sinh sung sướng cười đắc ý.

Một lát sau, một nam nhân viên phục vụ chủ động đi tới, lấy chiếc vòng tay điện tử đưa cho Đồng Đồng Tâm đang ở trên sân khấu.

Lúc nhìn thấy số tiền thưởng trên chiếc vòng tay điện tử, Đồng Đồng Tâm hơi ngỡ ngàng. Cô cầm mic lên, nói với bên dưới: “Xin hỏi ai là cậu Liên ạ?”

“Là tôi.” Liên Hoa Sinh lập tức giơ tay đứng lên.

Quý Vận Hằng ngồi bên cạnh đờ đẫn, anh ta không ngờ lại có người thưởng nhiều tiền hơn anh ta.

Nếu không có chuyện này, Lục An vẫn sẽ tiếp tục gọi “cậu Quý” như cũ mới phải.

“Mời anh chọn ca khúc, sau đây tôi sẽ tặng anh một bài hát mà anh yêu thích.” Luông Tâm Đồng nói chuyện rất nhẹ nhàng.

Nam nhân viên phục vụ lập tức đưa danh sách bài hát cho Liên Hoa Sinh.

Liên Hoa Sinh cảm thấy thú vị, đưa danh sách bài hát bằng hai tay cho Điền Duy Hoàng.

Nói Liên Hoa Sinh là một người bạn tồi đúng là không sai chút nào.

Anh chi tiền thay cho anh ta, là để anh ta lấy lòng phụ nữ!

Điền Duy Hoàng không kìm được lườm anh ta một cái.

Liên Hoa Sinh vội vàng giục Điền Duy Hoàng chọn bài hát, Lục An trên sân khấu vẫn còn đang đứng chờ anh.

Điền Duy Hoàng chọn bừa một bài, nam nhân viên phục vụ đưa danh sách bài hát lại cho Đồng Đồng Tâm ở trên sân khấu.

Đồng Đồng Tâm nhận được bài hát xong, cô đứng trước mic, mỉm cười nói: “Tiếp sau đây sẽ là bài hát “Người em yêu chính là anh” dành tặng cho cậu Liên, cảm ơn cậu Liên đã thưởng. Chúc anh một buổi tối vui vẻ.”

“Má! Duy Hoàng, cậu biết chọn thật đấy! Để Lục An tỏ tình luôn với tôi rồi.” Liên Hoa Sinh vô cùng phấn khích.

Điền Duy Hoàng khoanh hai tay trước ngực, nheo đôi mắt lạnh lẽo, ánh mắt lạnh lùng nhìn về “Lục An” trên sân khấu, thản nhiên phản bác lại: “Tôi chọn bừa thôi, cậu đừng nghĩ nhiều.”

“Chọn bừa mà lại chuẩn như vậy. Cậu đúng là rất hiểu ý tôi.” Liên Hoa Sinh không thể không trêu đùa.

Điền Duy Hoàng không buồn đáp lời Liên Hoa Sinh nữa, anh chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lục An trên sân khấu, im lặng ngồi nghe cô hát.

Thực ra, trong lòng anh có một cảm giác rất mãnh liệt với cô.

Cảm giác đó khiến tâm trạng anh rối bời, máu nóng bốc lên,

Tại sao lại như vậy?

Rõ ràng cô không phải là Minh Tuyết nhưng lại khiến anh không thể rời mắt khỏi cô dù chỉ là một giây.
 

Đồng Đồng Tâm hát xong phần của mình, cô đi tới nhà vệ sinh.

Bởi vì hôm nay có khá nhiều người thưởng cho cô, cô phải hát thêm năm bài nữa nên hiện giờ cổ họng không được thoải mái lắm.

Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, vừa bước vào lối rẽ, đột nhiên một bóng người bước tới, nắm lấy cánh tay của cô khiến cô không kịp làm gì cả.

Đồng Đồng Tâm còn chưa kịp hoàn hồn lại thì đã bị cả bóng người kia đè lên tường.

Một khuôn mặt đẹp trai đập vào mắt của cô, khuôn mặt này còn có cả mấy phần xấu xa và dâm loạn.

Cậu Quý?

Sau khi Đồng Đồng Tâm nhìn rõ khuôn mặt của người phía trước, cô không khỏi cau chặt mày.

Quý Vận Hằng cười nhếch mép, khuôn mặt xấu xa của anh ta nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt.

Mặc dù trên mặt cô có đeo mặt nạ nhưng nó không thể che khuất được khí chất xinh đẹp của cô.

Cổ họng của Quý Vận Hằng di chuyển lên xuống, giọng nói anh ta trầm khàn: “Lục An, ngày nào anh cũng thưởng cho em. Sao em không có chút động lòng nào với anh vậy?”

“Cậu Quý, tôi chỉ là một ca sĩ thôi. Đứng trên sân khấu hát là công việc của tôi. Phần thưởng của anh là sự ghi nhận với công việc của tôi. Cảm ơn anh.” Đồng Đồng Tâm nghiên đầu đi, nói chuyện rất điềm tĩnh.

Còn Quý Vận Hằng lại nổi điên, bàn tay không an phận của anh ta ôm lấy eo của Đồng Đồng Tâm. Hắn kề sát vào bên tai cô rồi khẽ gầm lên: “Lục An, tôi không đơn giản chỉ hứng thú với bài hát của cô, mà tôi hứng thú cả với con người cô.”

Đôi lông mày lá liễu của Đồng Đồng Tâm khẽ chau lại. Trong lòng cô muốn đẩy người đàn ông thiếu lịch sự này ra nhưng Quý Vận Hằng giữ cô rất chặt, khiến cô không sao cử động được.

Anh ta phủ người xuống, cúi đầu, định cưỡng hôn cô.

Đồng Đồng Tâm dùng hết sức bình sinh để đẩy anh ta ra, khiến Quý Vận Hằng phải lùi lại phía sau một bước.

Quý Vận Hằng không khỏi cau mày, anh ta vừa cởi khuy áo ở cổ tay vừa sấn tới, ép Đồng Đồng Tâm lại.

“Lục An, anh phát hiện ra hình như anh đã thích em. Em làm bạn gái anh được không?”Quý Vận Hằng giả vờ dịu dàng, nhìn cô chăm chú, giọng nói càng ngày càng trở nên dịu dàng nhưng vẻ mặt anh ta lại thể hiện thái độ mất kiên nhẫn.

Anh ta thích cô?

Đồng Đồng Tâm cảm thấy đây chính là câu nói đùa không buồn cười nhất mà cô từng nghe thấy.

Trong mấy ngày làm việc ở Dạ Mị, cô cũng có nghe nói về những “thành tích” huy hoàng của cậu Quý này.

Nhấn Mở Bình Luận