Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi

Mà đôi môi nóng bỏng của người đàn ông kia cũng vô tình lướt qua vành tai trắng như bạch ngọc của cô.

Một cảm giác tê dại giống như điện giật, trong nháy mắt di chuyển toán loạn trong người Điền Duy Hoàng.

Đột nhiên anh đưa tay ra ôm lấy eo của cô, ngăn cô rời đi, tiện thể ôm chặt cô vào trong lòng.

Vòng eo của cô rất mềm mại, khiến cơ thể anh nóng như lửa đốt.

Đồng Đồng Tâm không kịp đẩy người đàn ông trước mặt này ra, ai ngờ anh ta vội vàng không kịp chuẩn bị cúi thấp đầu xuống, hôn lên đôi môi hồng phấn ngọt ngào của cô chuẩn xác không sai một li.

Môi lưỡi của anh tùy ý dây dưa, cạy mở răng ngọc tiến vào, mạnh mẽ công chiếm từng chút một, thỏa thích mút cái lưỡi trơn mềm của cô, qua lại chêu trọc cô.

Còn âm thanh "ưm ưm" kháng cự của Đồng Đồng Tâm nghe vào trong tai anh lại chính là một chất xúc tác.

Điền Duy Hoàng dùng một tay chế ngự hai cổ tay của Đồng Đồng Tâm, cũng gắt gao giam cầm ở sau lưng cô để cô không thể động đậy.

Bởi vì khe hở này thật sự quá chật chội nên ngay cả cơ hội nhấc chân phản kháng cô cũng không có, chỉ có thể để mặc cho anh cưỡng hôn chính mình.

Một cái tay khác của Điền Duy Hoàng cũng không hề nhàn rỗi, trong lúc bất tri bất giác đã bò theo vạt áo của cô, thuận theo cổ áo trực tiếp đi vào.

Anh càng không ngừng thăm dò ở trên người cô, mỗi lần gặp phải chướng ngại vật, anh luôn có thể vượt qua dễ như trở bàn tay, trực tiếp đến thẳng nơi mềm mại mà anh luôn muốn chạm vào kia.

Trong nháy mắt Đồng Đồng Tâm cảm thấy cái mũi chua chua, nước mắt lã chã rơi xuống, chỉ cảm thấy dường như tay của anh mang theo bó đuốc khiến da thịt của cô như hòa tan từng mảnh, để cô vô cùng khó chịu lại có chút buồn nôn.

Anh có thể cảm nhận được cơ thể mềm mại của cô dựa vào trong lồng ngực của mình, trong lúc thân mật cùng nhau anh nếm được một vị tươi mặn, lúc này mới ý thức được là mình đã khiến cô khóc.

Lý trí của Điền Duy Hoàng cũng bị nước mắt của người phụ nữ này cưỡng chế kéo lại.

Trong chớp nhoáng này, cả người anh giống như chết lặng.

Đồng Đồng Tâm giơ tay giáng một cái tát thật mạnh lên mặt anh, nhưng bởi vì nơi này quá chật nên cùi chỏ của cô cũng bị đụng mạnh vào tường xi-măng mà rách da đổ máu.

Điền Duy Hoàng giật mình kinh ngạc chăm chú nhìn vào người phụ nữ đeo nặt nạ che mặt trước mặt, sâu trong lòng cất tiếng gọi: "Minh Tuyết".

Nhưng mà, cô không phải "Minh Tuyết" của anh, cô chỉ là một ca sĩ nữ làm việc ở "Dạ Mị".

Đồng Đồng Tâm cắn môi, phẫn hận trừng người đàn ông này một cái, hai tay khép vạt áo lại, sau khi thoát ra khỏi góc khuất này thì vội vàng lau đi hơi thở của anh còn xót lại trên môi rồi hốt hoảng rời đi.

Lần này, coi như cô đã thấy rõ!

Người đàn ông này chính là một tên lăng nhăng, cái đồ háo sắc! !

Cô chắc chắn là anh không nhận ra mình nhưng anh vẫn làm ra những cử chỉ lỗ mãng và chuyện vô lễ như vậy với cô, điều này nói rõ cái gì?

Đồng Đồng Tâm khóc chạy về nhà, sau khi chạy vào trong phòng vệ sinh và cởi quần áo ra, cô đứng dưới vòi hoa sen tắm, cọ rửa cơ thể của mình hết lần này tới lần khác.

Cứ tiếp tục như vậy nữa, cô cảm thấy càng ngày mình càng không xứng với Trung Quân.

Làm việc ở mấy nơi như "Dạ Mị", dù là bán nghệ không bán thân, kiếm được cũng nhiều, nhưng lại không đảm bảo được an toàn cho bản thân.

Một bên khác, sau khi Điền Duy Hoàng trở lại ngồi vào trong chiếc xe sang trọng của mình, cũng tự cho mình một cái tát thật mạnh.

Anh đây đã trở thành một người đàn ông cặn bã bị người người phỉ nhổ rồi sao?

Vợ sắp cưới “Minh Tuyết" của anh đang ở Hàn Quốc, vậy mà anh lại suýt chút nữa phát sinh chuyện kia với một ca sĩ nữ ở quán bar!

Rõ ràng anh không phải loại đàn ông kia...

Rõ ràng đã từng có rất nhiều người phụ nữ có suy nghĩ biến thái như vậy với anh, cho dù người kia có ưu tú đến đâu, có cởi hết đưa đến trước mặt anh thì anh đều có thể làm như không thấy, chỉ lo thân mình.

Nhưng hôm nay, anh lại muốn đem người phụ nữ tên là "Lục An" kia chiếm thành của mình.

Vì sao lại thế?

Lúc anh hôn cô ta, cảm giác đó giống như là đang hôn "Minh Tuyết" vậy.

Không sai, từ hơi thở trên người cô ta truyền sang cho anh, cùng cảm giác nhuyễn ngọc ôn hương kia, giống "Minh Tuyết" như đúc.

Chẳng lẽ, cô ta chính là "Minh Tuyết".

Không!

Không thể nào!

Nhất định là do bản thân anh quá cặn bã!

Ôi, Điền Duy Hoàng, mày cũng có hôm nay!

Có lẽ, anh thật sự bị bệnh nguy kịch.

Điền Duy Hoàng lê cơ thể mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần trở lại nhà mình, Liên Hoa Sinh vẫn chưa ngủ, thấy anh vừa tới nhà liền lấy hai bình XO ra, muốn đi lên trên nóc nhà uống rượu cùng anh.

Đúng lúc, Điền Duy Hoàng anh cũng thực sự cần mượn rượu giải sầu.

Hai người đàn ông to xác ngồi ở trên nóc nhà, một vầng trăng tròn treo ở phía sau bọn họ, đem hình bóng của hai người kéo ra thật dài.

"Liên Hoa Sinh, tôi yêu một người phụ nữ, đã đến trình độ không có thuốc nào cứu được nữa. Làm sao bây giờ?" Điền Duy Hoàng cười khổ, một tay cầm chai rượu, một tay đặt lên trên đầu gối đang co lại.

Liên Hoa Sinh cong môi cười một tiếng: "Đương nhiên là đoạt lấy người phụ nữ kia rồi"

"Nhưng người phụ nữ kia đối với tôi lại như gần như xa..." Ánh mắt Điền Duy Hoàng hơi trầm xuống.

Liên Hoa Sinh hơi nghiêng đầu, kinh ngạc nhìn Điền Duy Hoàng.

Anh ta biết Điền Duy Hoàng nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy dáng vẻ khổ sở vì tình của Điền Duy Hoàng.

"Mối tình đầu hả?" Liên Hoa Sinh lúng ta lúng túng hỏi.

Điền Duy Hoàng mấp máy môi: "Ừm."
 

Nụ hôn đầu của anh, cũng như phản ứng sinh lý đối với phụ nữ lần đầu tiên của anh, đều cho "Minh Tuyết".

Nếu cô không đồng ý làm vợ sắp cưới của anh, nhất định anh sẽ không làm gì cô, nhưng từ sau khi cô đồng ý làm vợ sắp cưới của anh thì trong mắt cũng như trong lòng anh, từ nay về sau cô chính là của riêng anh.

Cũng chính bởi vì yêu cô, nên anh mới muốn hôn cô, muốn có được cô.

Liên Hoa Sinh cười cười, cầm chai rượu lên uống một ngụm: "Bệnh này của anh là tâm bệnh, đến gặp bác sĩ tâm lý xem một chút đi. Tôi không chữa được đâu!"

Cho nên mới nói...

Anh thật sự bị bệnh sao?

Điền Duy Hoàng cười khổ, sau đó nằm xuống, chắp hai tay sau ót, như có điều suy nghĩ nhìn lên bầu trời đêm.

Trăng sáng sao thưa, anh nhìn những vì sao trên bầu trời đêm đều giống như đang nhìn thấy đôi mắt của "Minh Tuyết".

Đôi mắt...

Đúng!

Cô ca sĩ "Lục An" hát ở "Dạ Mị" kia, đôi mắt lộ ra sau lớp mặt nạ giống "Minh Tuyết" như đúc! !

Lục An...

Minh Tuyết...

"Đồng Tâm? !"

Sau khi Điền Trung Quân về đến nhà, thấy Đồng Đồng Tâm nằm co ro ở trên giường không nhúc nhích, vội chạy tới gọi cô hai tiếng.

Thấy cô không có phản ứng, gương mặt đỏ bừng, anh vô ý thức giơ tay sờ lên trán của cô.

Rất nóng...

Điền Trung Quân vội vàng bế Đồng Đồng Tâm từ trên giường lên, nhanh chóng chạy ra khỏi nhà, lái xe chở cô tới bệnh viện.

"Bị cảm lạnh dẫn tới sốt cao mà thôi, theo dõi một đêm, chờ hết sốt là không sao." Bác sĩ khám cho Đồng Đồng Tâm xong liền nói rõ bệnh tình với Điền Trung Quân.

Điền Trung Quân lịch sự lễ phép nói cám ơn: "Vậy cám ơn bác sĩ."

"Ừm, không có gì, tôi đi kê đơn thuốc trước, đợi lát nữa sẽ có y tá tới tiêm cho cô ấy." Bác sĩ mỉm cười, gật đầu, quay người rời đi.

Điền Trung Quân đi đến ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của Đồng Đồng Tâm, trong lúc vô tình lại nhìn thấy chỗ rách da ở khuỷu tay vẫn còn đang rỉ máu của cô, thế là lại đứng dậy đi tìm y tá xin băng dán cá nhân và tăm bông, nhẹ nhàng xử lý vết thương trên khuỷu tay thay cô.

Nhấn Mở Bình Luận