CHƯƠNG 43: MÙI HOOCMON
Khi Lương Đồng Tâm bước ra khỏi bếp sau khi rửa chén xong, liền nhìn thấy hai người đang nằm trên ghế sofa hôn nhau say đắm.
Đường Thanh Hà quần áo trên người đã xộc xệch, một bên ngực xinh đẹp lộ ra, quần legging cũng đã cởi xuống tới đầu gối.
Lương Đồng Đức hôn Đường Thanh Hà say đắm, hơn nữa còn sờ mó Đường Thanh Hà.
Lương Đồng Tâm nhìn đến nỗi mặt đỏ bừng, vội vàng trốn vào phòng của mình, không bao lâu sau, ngoài cửa phòng liền truyền đến tiếng thở hổn hển của Lương Đồng Đức và Đường Thanh Hà.
Nhưng không được bao lâu, cửa phòng của cô không biết đã bị ai đập đùng đùng.
Lương Đồng Tâm lúc này mới đứng dậy khỏi bàn làm việc, đi ra mở cửa.
“Anh?” Lương Đồng Tâm sững sờ.
Lương Đồng Đức khắp người đều là dấu hôn, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, lông mày cau lại, khóe miệng cong lên, giả vờ uất ức nói: “Đồng Tâm, giúp anh xuống lầu mua một hộp bao cao su về đi!”
“Lần trước không phải em giúp anh mua một hộp rồi sao?” Lương Đồng Tâm giật giật khóe miệng.
“Đã dùng hết rồi! Em đi mua giùm anh một hộp nữa đi! À, không! Là hai hộp! Em mua giùm anh hai hộp nữa đi! Làm ơn đi mà!” Lương Đồng Đức chắp hai tay lại cầu xin.
Lương Đồng Tâm xấu hổ, nhưng vẫn tốt bụng đồng ý: “Được rồi!”
Cô bước tới cửa, vừa đi giày vào, sau lưng Lương Đồng Đức đã bắt đầu thúc giục.
“Đi nhanh về nhanh nha! Giang hồ cấp cứu!” Lương Đồng Đức nói xong liền xoay người trở về phòng.
Lương Đồng Tâm cầm chìa khóa đi ra ngoài, sau khi đi thang máy xuống, cô đến trước máy bán hàng tự động ở ngoài cổng lầu 1. Rút kinh nghiệm của lần trước, lần này cô mua đồ, từ nhét xu đến lấy đồ, động tác trái lại cực kì nhanh chóng.
“Lại mua bao cao su giùm anh em à.”
Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói vừa quen thuộc vừa dễ nghe.
Lương Đồng Tâm vừa cầm lấy hai hộp bao cao su trong tay, vô thức giấu ra sau lưng, sau đó quay đầu lại nhìn người đàn ông đã phát ra âm thanh.
Chỉ thấy Điền Trung Quân mặc một chiếc áo ba lỗ thể thao màu trắng, quần dài thể thao và giày thể thao màu trắng, trên trán vẫn còn lấm tấm những hạt mồ hôi lớn, mồ hôi thấm qua quần áo, bám vào cơ ngực của anh.
Dáng vẻ mồ hôi nhễ nhại này của anh trông rất nam tính.
“Anh Điền, chào buổi tối!” Lương Đồng Tâm hoàn hồn, xấu hổ đến nỗi mặt đỏ bừng, cúi thấp đầu chào anh.
Điền Trung Quân cười sang sảng: “Em gọi tôi là “Anh Điền”, nghe thật là kì. Nếu em không để bụng, cứ gọi tôi là anh Trung Quân là được rồi.”
“Tôi …” Lương Đồng Tâm do dự, giơ tay gãi tóc mái trước trán, có chút ngượng ngùng gọi: “Anh Trung Quân, chào buổi tối.”
Điền Trung Quân dịu dàng đưa tay ra, giống như một người anh lớn, xoa xoa đỉnh đầu của Lương Đồng Tâm, khẽ cười nói: “Ngoan quá!”
Hành động này của anh đã khiến Lương Đồng Tâm ngay lập tức ngây người.
Người đàn ông này thực sự rất dịu dàng hơn nữa còn rất ân cần.
Lúc tim của Lương Đồng Tâm đang đập thình thịch, thì chuông điện thoại bất ngờ vang lên.
Sau khi Lương Đồng Tâm hoàn hồn lại, lập tức lấy điện thoại ra, nhìn số điện thoại hiện trên màn hình.
Điền Trung Quân cũng vô thức liếc nhìn màn hình điện thoại di động của cô, nhìn thấy chữ “Anh” hiển thị trên đó, mỉm cười đầy ẩn ý, dịu dàng nói: “Em mau đi lên đi! Anh của em không đợi được nữa rồi.”
“Được, được rồi! Vậy … Anh Trung Quân, hẹn gặp lại lần sau.” Lương Đồng Tâm trực tiếp cúp điện thoại của Lương Đồng Đức, vẫy tay với Điền Trung Quân, quay người chạy vào cửa sảnh tầng một.
Điền Trung Quân nhìn theo bóng lưng của Lương Đồng Tâm, khẽ cười.
Cô là một cô gái rất dễ thương.
Mà sau khi Lương Đồng Tâm chạy vào thang máy, nhịp tim tăng nhanh, một lúc lâu sau vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.
Vừa rồi cô bị làm sao vậy?
Không phải là cô chưa từng nhìn thấy đàn ông đẹp trai, tại sao chỉ trong vài phút như vậy, cô lại nhìn Điền Trung Quân đến thất thần?
Lương Đồng Tâm hít một hơi thật sâu, đưa tay lên vỗ nhẹ gò má có chút nóng của cô, nhưng mà, trong đầu nhớ lại cảnh tượng vừa rồi ở bên Điền Trung Quân, khóe miệng bất giác lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
“En rốt cục cũng đã về! Tại sao lại đi lâu như vậy! Còn cúp điện thoại của anh! Anh còn tưởng rằng em gặp chuyện rồi chứ!”
Khi lời của Lương Đồng Đức đinh tai nhức óc vang lên, Lương Đồng Tâm mới mở cửa bước vào, còn chưa kịp cởi giày thì hai hộp bao cao su trong tay đã bị anh trai lấy mất.
“Không phải là vì em sắp tới nhà rồi! Mới cúp điện thoại của anh!” Lương Đồng Tâm nhìn bộ dạng sốt ruột của Lương Đồng Đức, không khỏi bật cười.
“Không nói nhiều với em nữa! Chị dâu của em không thể đợi được nữa rồi!” Lương Đồng Đức nhướng mày nhìn em gái Lương Đồng Tâm, trong tay cầm bao cao su, vừa xé bao bì bên ngoài, vừa chạy vào phòng.
Lương Đồng Tâm không nhịn được bật cười, cởi giày, đóng cửa bước vào.
Mặc dù Lương Đồng Đức là anh trai của cô, nhưng cô và anh trai trông không giống nhau chút nào.
Thật ra, cô không chỉ không giống anh cô, mà còn không giống với ba mẹ của cô.
Các đường nét trên khuôn mặt của Lương Đồng Tâm là những nét tinh tế nhất trong số các cô gái dân tộc Miêu ở Tây trấn. Mấy năm trước, trong số rất nhiều cô gái dân tộc Miêu, cô đã được mọi người bình chọn là “Hoa khôi” của Tây trấn, lên cả áp phích quảng bá du lịch ở các quận, huyện trong Vân thành.
Ngày hôm sau.
Lương Đồng Tâm từ sớm đã thức dậy, còn chuẩn bị bữa sáng cho anh trai và chị dâu, rồi mới đi làm.
Cô vừa đến văn phòng liền nhìn thấy người đến sớm hơn cô – phó trưởng phòng Tôn Ly Ly, đúng lúc từ phòng làm việc riêng đi ra.
Tôn Ly Ly nhìn thấy Lương Đồng Tâm, người tình cờ đúng lúc có một hợp đồng mới trong tay cô ta, thế là cô ta liền gọi Lương Đồng Tâm đến văn phòng của mình, đưa hợp đồng đó cho Lương Đồng Tâm.
Lương Đồng Tâm cầm lấy tài liệu lật xem một lúc, hóa ra là bản vẽ thiết kế trang trí văn phòng chủ tịch tương lai của trụ sở tập đoàn Điền Thị.
Mặc dù hợp đồng này là hợp đồng nội bộ nhưng vẫn có hoa hồng như cũ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!