Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Ngạo Tề vừa nói vừa lật ngược cái bao, đổ tất cả nấm trong đó ra. Sau đó không cần Dung Lạc động tay đã nhanh nhẹn phân loại chúng, đặt qua một bên. Dung Lạc nhìn nhìn có phải đến bảy tám loại. Mỗi loại họ chỉ hái có hai ba cây thôi nhưng cây nào cũng lớn. Có cây màu trắng nhìn giống nấm bào ngư, mũ tán mềm xốp, bên trên mũ có màu nâu nhạt. Nếu nó không nữa đường phân làm hai… À không, phải nói là hai cái nấm dính vào nhau mọc thành cặp thì nó thật sự là giống nấm bào ngư, hay gọi là nấm sò. Nhưng trên cơ bản thì giống như Ngạo Tề đã nói, không có cây nào Dung Lạc cảm thấy nó có độc hết. Dù vậy họ vẫn phải thử trước.

“Mọi người thử bằng cách này đi. Còn tôi lấy một ít đem về thử bằng cách của mình. Có khi tôi lại cho ra đáp án sớm hơn mọi người đó.”

Trình Liên vừa nói vừa cầm dao cắt lấy một phần của mỗi loại nấm rồi đem đi luôn.

“Anh nhớ rửa sạch trước!”

Dung Lạc gọi với theo. Trình Liên không nói gì những khẽ vẫy tay. Dung Lạc nhìn bóng lưng tiêu sái của hắn, bỗng nhận ra mình nhắc hơi thừa. Đối phương là một nhà nghiên cứu sinh vật học, sao lại không rõ đạo lý này chứ. Có khi anh ta còn khử trừng qua cho nó nữa ấy chứ.

“Vậy chúng ta làm việc của mình thôi…”

“Không phải chúng ta.”

“Hả?”

Dung Lạc bị người đàn ông bất ngờ sửa miệng mà nghệch mặt ra nhìn hắn.

“Em nên đi ngủ trưa rồi. Chuyện thử nấm để bọn tôi làm.”

Mục Dã vừa nói vừa nhấc cô lên đi về phía căn nhà của họ. Thái độ cùng hành động bất ngờ dứt khoát tuyệt đối không cho phép thương lượng khiến Dung Lạc há miệng một hồi lại không nói được tiếng nào. Cho đến khi chân đặt trên sàn gỗ rồi cô mới nói được nên lời: “Được rồi được rồi mà! Em nghe lời anh, đi ngủ còn không được sao?”

Mục Dã không nói gì nhìn cô.

“Sao anh vẫn không khác gì ngày đầu em gặp anh thế?”

Dung Lạc tức cười nhón chân chỉ vào mũi hắn mắng. Thấy hắn ngoài ánh mắt ôn nhu cùng khuôn mặt đẹp trai hớp hồn cô ra cũng không còn gì khác thì bất lực không thôi. Cô chịu thua rồi, chỉ đành nói: “Mấy cây nấm kia mấy anh nhớ rửa sạch rồi cắt ra, để riêng mỗi loại rồi đặt trước mặt đám gà là được. Để tránh nhầm lẫn thì các anh nhớ đánh dấu cho cẩn thận.”

Người đàn ông gật đầu.

“Được rồi, em tự mình đi tắm rồi đi ngủ. Anh không cần phải theo em.”

Nói rồi cô tự giác đi vào phòng, để lại người đàn ông “vẫn không khác gì ngày đầu” đứng đó cho đến khi cô khuất sau cửa phòng mới không nhìn nữa.

Một giấc ngủ trưa trôi qua thật nhanh. Thời điểm Dung Lạc tỉnh lại đã là bốn giờ chiều.

Lúc cô đi ra thì trong sân, nơi cái bàn nhỏ họ hay ngồi tụ họp đã có đông đủ đám đàn ông rồi. Chỉ thiếu mỗi cô và Dung Tình. Dung Tình chưa thấy, không biết có phải còn đang ngủ hay không.

“Sao rồi?”

Cô vừa đi tới còn không quên vội vã hỏi.

“Không có độc.”

“Ăn được.”

Hai đáp án khác nhau đồng thời bay đến. Câu trước là của Ngạo Tề, câu sau là của Trình Liên.

Dung Lạc nhìn Trình Liên. Đối phương liền nói: “Một số loại có chứa chất độc nhưng không đáng kể lắm, còn không phải độc gì đặc biệt không thể giải. Hơn nữa, với liều lượng của nó thì phải ăn rất nhiều mới cho ra hiện tượng trúng độc. Nhưng cùng lắm cũng chỉ là chóng mặt buồn nôn chút thôi. Còn lại thì đều rất tốt.”

Dung Lạc gật gù. Cái này thì không có gì mới lạ. Phàm là cái gì đều có mấy phần không tốt. Cho dù có tốt thì cũng không thể ăn quá nhiều. Đến lúc đó nó là tốt cũng thành xấu thôi. Cho nên vấn đề này không cần thiết phải suy tư nhiều.

“Vậy là được rồi. Chúng ta có thể tổ chức người đi hái nấm. Nấm chúng ta hái chỉ cần cỡ này thôi, mũ nấm đã bung ra thì không cần hái. Mà chắc đợi nó bung ra nó cũng phải lớn lắm nên chỉ cần không hái những cây nấm to là được. Chúng ta tạm thời chỉ hái những loại đã biết này thôi. Nấm có thể phơi khô, sẽ để được rất lâu, không sợ bị hỏng nên cứ hái được thì hái thôi. Những nơi thế này thường sẽ có những loại độc vật như rắn rết côn trùng. Chúng nó ăn nấm độc. Cho nên mọi người nhớ cẩn thận.”

Nấm có thành phần dinh dưỡng chủ yếu là đạm, là thực phẩm chay thay thế cho thịt cá trứng lại tốt cho sức khỏe. Tóm lại tìm được nấm là một chuyện rất rất tốt. Thế nhưng cũng không thể vì nó mà đánh mất tính mạng.

“Còn có, các anh nhớ để ý nhiều hơn về rừng nấm. Xem lúc nào chúng sẽ không phát tán bào tử nấm nữa. Trước khi chúng ta có thể trồng được nấm thì vẫn cần dựa vào rừng nấm. Nhưng chỉ cần chúng ta trồng được, rừng nấm đó vẫn là không nên chạm vào thì hơn. Nấm độc bên trong đảm bảo không thiếu. Đến cả động vật cũng sợ nơi đó, chúng ta không thể không đề phòng. Với cả khí hậu trên đảo bỗng nhiên thay đổi, có khi sẽ kéo theo rất rất nhiều thay đổi nữa, chúng ta vẫn cần quan sát nhiều hơn, tránh làm hại đến người trong làng.”

Dung Lạc còn không quên dặn dò.

Đám người không có gì dị nghị đều gật đầu đồng ý.

Những ngày sau đó của đám người bọn họ thật sự là quá nhàm chán. Họ chỉ xoay quanh việc hái nấm, ăn nấm, phổ biến nấm với người trong thôn, còn có phơi nấm.

Người dân có vẻ thích cái thứ này. Nếu không phải đã được căn dặn trước, dám lắm bọn họ sẽ ăn liên tục một tháng cho đã đời rồi mới chịu thôi.

Chỉ là trước khi có người bởi vì ăn nấm quá nhiều mà sinh chuyện thì Thủy đảo đã phát sinh ra một vấn đề khác.

Tính đến thời điểm hiện tại bọn họ đã rời đi căn cứ Diệu Nhật được một tháng. Gần như chả ai nhắc đến nó nữa rồi. Nhưng có vẻ ông trời vẫn không muốn cho họ rời xa nhân gian quá lâu, kiểu gì cũng phải bắt họ nhớ đến.

Một tháng nói dài không dài, nói ngắn không ngắn. Nhưng đối với tình huống đang xuất hiện ở đây, họ cảm thấy một tháng thật là chông gai với bản thân người đó. So với hắn, bọn họ thật sự là sống quá nhàn nhã rồi.

Là thế này. Sáng hôm nay bỗng nhiên Dung Lạc cảm thấy có tồn tại bên ngoài đã chạm vào Thủy giới.

Làm sao mà Dung Lạc biết được?

Nói đùa, bởi vì cô là người liên quan trực tiếp đến sự hình thành của nó chứ sao.

Nói vậy thôi, vốn dĩ Dung Lạc cũng không có nghĩ đến chuyện này. Nhưng khi đối phương vừa vô tình chạm vào màn chắn, trước mắt cô đã như đang chứng kiến cảnh tượng diễn ra lúc đó. Dung Lạc nhìn thấy một người… Cô còn chưa kịp nhìn kỹ người đến là ai đã vội vã kéo người đàn ông ra xem.

“Không phải cô nói sẽ không có người tìm được đến đây sao?”

Tống Bằng ở bên cạnh bình thản đuổi kịp bước chân của Mục Dã vừa nhìn Dung Lạc hỏi.

“Đúng thật là vậy. Nếu anh muốn thử thì tôi có thể cho anh thử ra ngoài tìm xem một ngày.”

Dung Lạc được người đàn ông cõng trên lưng cũng không quay đầu lại mà trả lời hắn. Không phải cô móc xỉa hắn đâu…

“Bên ngoài hòn đảo này từ khi chúng ta đến đây đã được giăng bởi sương mù, muốn tìm thấy vị trí là rất khó khăn. Quan trọng nhất là, anh đã nhìn thấy rồi đó. Thủy giới không đến gần thì không thể nhìn thấy chứ chưa nói sương mù còn cản trở tầm mắt họ. Hơn nữa càng gần Thủy giới thì sương mù càng dày đặc, còn có đặc tính làm nhiễm loạn từ trường cùng thông số điện tử. Đó là chưa nói đâm vào Thủy giới có hậu quả thế nào. Anh đừng cho rằng cái màn này chỉ là để ngụy trang thôi nha. Chưa hết, bên dưới đáy biển còn có đàn đàn sinh vật biến dị canh giữ. Anh không phải chưa từng thấy.”

Mấy người đàn ông nghe cô thao thao bất tuyệt mà hốt cả hền. Ai nghĩ cô lại giăng thiên la địa võng xung quanh như thế chứ. Nếu vậy kẻ kia lọt vào đây được là kỳ tích đến cỡ nào nhỉ.

“Lúc nãy tuy không nhìn kỹ nhưng tôi có thể khẳng định bên ngoài chỉ có một người thôi. Đối phương còn giống như bất tỉnh, bị trôi dạt vào đây. Không giống như cố ý tìm tới đâu.”

Dung Lạc nói đến đây thì bờ biển đã hiện ra trước mặt bọn họ.

Bởi vì từ bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài cho nên không cần Dung Lạc nhắc họ vẫn có thể tìm được kẻ đã chạm vào màn chắn hiện đang ở đâu. Đối phương lúc này vẫn còn trôi nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Đáng sợ hơn là họ còn nhìn thấy xung quanh anh ta đang xoay tròn vài cái vây lưng màu đen.

“Hắn… Sẽ không bị làm thịt chứ?”

Ngạo Tề nhìn mà hết hồn thay cho nhân sĩ bên ngoài.

“Không đâu, chúng chỉ giúp canh chừng thôi.”

Dung Lạc lắc đầu vừa leo xuống khỏi lưng người đàn ông.

“Sao nó không đớp hắn?”

Ngạo Tề lại hỏi. Có vẻ đặc biệt tò mò. Đáng lẽ chúng nó nên đớp hắn sớm rồi chứ.

Nhưng nghĩ lại thì phải thôi, dù sao đối phương cũng đã mò cả được đến đây. Nếu cá đớp hắn thì đã không có chuyện bọn họ nhìn thấy hắn rồi. Cơ mà như vậy không phải càng khiến người ta tò mò hơn à.

“Làm sao hắn vượt qua được lớp lớp nguy hiểm như vậy rồi chạm đến vào màn chắn tôi không rõ. Nhưng mà sau khi tôi phát hiện ra thì ý chí của tôi sẽ đồng thời thông qua Thủy giới truyền đạt đến biển cũng như tất cả sự tồn tại ở nơi này. Tôi không cho họ đụng vào thôi. Nhưng bỗng nhiên xuất hiện một người như vậy, vẫn phải đề phòng đúng không.”

Cho nên là mấy con đó đến canh chừng thôi, họ xem như ngộ ra được chân lý phía sau.
Nhấn Mở Bình Luận