Bởi vì hành động của cô khá lớn nên lập tức đánh động người trong nhà này. Cô vốn biết ngôi nhà này có người ở. Mà có lẽ chính bởi vì nó có người nên Dung Lạc mới cố ý xông vào. Bởi vì kẻ bỗng nhiên không mời mà đến kia nhất định sẽ không dám vào nhà người khác để tìm cô. Mục Dã đã nói bọn họ sẽ không dám lộ liễu tiếp cận cô, nhưng việc đang xảy ra lại khiến cho Dung Lạc bàng hoàng vô cùng. Kẻ đó lại dám phá cửa nhà cô mà vào. Hành động này có nói lên được điều gì không Dung Lạc không dám nghĩ đến.
Trong lúc Dung Lạc đang kinh hoàng hoang mang, từ đầu cầu thang nhanh chóng xuất hiện một người đàn ông cao lớn. Theo sau anh ta là tiếng hỏi thăm của một người phụ nữ dù cô chẳng nhìn thấy thân ảnh: “Tống Bằng, có chuyện gì vậy?”
Người đàn ông gọi là Tống Bằng kia nhìn Dung Lạc chằm chằm nhưng miệng thì không hề chậm đáp lời người dưới lầu: “Không có gì. Em đừng gấp gáp đi lên, cẩn thận thân thể.” Giọng điệu lạnh băng nhưng không khó nghe ra sự quan tâm. Đối lập như vậy càng làm nổi bật sự dịu dàng của hắn đối với người kia. Biết là những người đàn ông này nhất định là rất cưng chiều yêu thương vợ mình nhưng Dung Lạc lại chưa từng thấy. Hiện tại thấy rồi cô lại không khỏi nhớ đến người đàn ông của mình đang còn lưu lạc ở bên ngoài chưa về kia.
Dù người đàn ông đã nói vậy nhưng Dung Lạc vẫn là nghe được tiếng dép bạch bạch của người bên dưới. Rõ ràng là đối phương muốn đi lên lầu rồi. Dựa vào bước chân Dung Lạc có thể nhận ra đối phương đi lại rất chậm, nhưng khá kỳ quái. Sau đó dưới ánh mắt của Dung Lạc, người đàn ông kia vẻ mặt có chút bất đắc dĩ đi ngược xuống lầu.
Được một lúc thì đầu cầu thang trên lầu xuất hiện hai người.
Dung Lạc vừa nhìn người phụ nữ đã hiểu ra tại sao đối phương bước chân lại nặng còn chậm như vậy. Bởi vì cô ấy đang mang thai, bụng lại chẳng hề nhỏ, chắc phải hơn năm sáu tháng.
Đối phương thấy cô thì cũng rất kinh ngạc.
Dù vậy thì thái độ đối phương vẫn rất là hiền lành nhìn cô hỏi: “Cô là ai vậy? Sao lại vào nhà chúng tôi?”
“Tôi… Thật xin lỗi khi không xin phép mà đã vào.”
Dung Lạc bối rối bày tỏ. Nhưng nghĩ đến hiện tại cô không thể về, kẻ vào nhà cô nhất định có ý đồ xấu thì Dung Lạc lập tức nhìn họ khẩn cầu: “Làm ơn… Có thể cho tôi trốn một chút được không vậy? Xin hai người đó!”
Dù trái tim đã bình ổn được hơn lúc nãy rất nhiều nhưng cô vẫn chưa thể thả xuống được tâm khi không biết đối phương có đuổi cô ra ngoài hay không. Dù sao cũng là do cô chưa xin phép mà đã vào rồi. Lại thêm nghĩ đến kẻ kia lại dám công khai phá cửa nhà cô để vào, Dung Lạc dù nói không thể nghĩ nhưng tâm vẫn là lập tức lại nhấc lên. Trong lòng cô không ngừng dâng lên dự cảm bất thường rằng có thể người đàn ông đã xảy ra chuyện rồi thì tâm trạng lại càng hoảng hốt không yên.
Tất cả đều khiến biểu tình trên khuôn mặt cô càng thêm chân thật khiến người tin tưởng cô thật sự đang gặp phải vấn đề rất lớn. Tỷ như nếu họ không cho phép cô trốn một chút thì cô sẽ rất thê thảm… Mà thật vậy. Dung Lạc không phải cố ý làm ra, chỉ là cô không thể khống chế được trong khi bản thân đang cảm thấy cực độ hoảng sợ cả.
Dung Tình vô thức vuốt ve bụng bầu vừa quan sát người vừa mới đột nhập vào nhà mình mục đích rõ ràng chỉ là để trốn cái gì đó. Có điều thông qua biểu hiện của Dung Lạc, Dung Tình có thể đoán được đối phương không nói dối, nhưng mà… Nhưng trốn cái gì trong khu căn cứ này, đến cả ngôi nhà của mình đều không thể cho cô nơi trốn tốt nhất đâu? Dung Tình đưa mắt nhìn người đàn ông hội ý một chút.
Dung Lạc không hiểu ánh mắt của họ lắm nhưng cô vẫn nhìn người phụ nữ kia bằng tất cả sự trông mong.
Tại sao lại là người phụ nữ mà không phải người đàn ông bên cạnh độ nguy hiểm một chút đều không kém Mục Dã kia? Đơn giản vì ở nơi này phụ nữ trong nhà có địa vị hơn đàn ông. Phụ nữ lại còn là sinh vật có nội tâm yếu ớt, dễ mềm lòng. Nhân loại đều có thể dựa vào bản năng để lựa chọn đối tượng dễ dàng mang đến lợi ích cho mình nhất, Dung Lạc không có ngoại lệ.
“Cô đang bị ai truy đuổi sao? Cô chắc là người nhà bên đi.”
Dung Tình đương nhiên nhìn thấy sự cầu xin trong mắt Dung Lạc. Nhưng cô thật sự không hiểu lắm ở thời điểm này Dung Lạc có lẽ đang ở nhà, trừ người đàn ông của cô ấy ra thì còn ai vào được nữa mà phải chạy trốn. Chẳng lẽ trốn người đàn ông của mình? Nên sau khi hội ý cùng người đàn ông của mình Dung Tình vẫn là hỏi ra.
Dung Lạc nhìn ra được nghi hoặc của Dung Tình, cô không chút giấu giếm nói: “Có người xông vào nhà tôi. Chồng tôi đang đi làm nhiệm vụ nhưng tôi biết nhất định không phải là anh ấy. Anh ấy không cần phải phá cửa nhà để vào. Làm ơn, cho tôi trốn một chút. Hắn ta sẽ không dám chạy qua đây tìm. Xin hai người đó!”
Càng nói cô càng hoảng hốt. Nhất là thời điểm nhìn ra ngoài cửa ban công chỉ nhìn được một hướng Dung Lạc bắt gặp bóng dáng đã có một tháng cô chưa nhìn thấy lại lởn vởn trên ban công nhà cô kia. Cũng là một tháng nhưng cô dù chết đều không muốn nhìn thấy hắn ta một chút nào. Rõ ràng theo cách nói của Mục Dã thì Chiến Hạo ít nhất phải nằm trên giường một tháng, vừa hay kịp thời gian hắn trở về. Vậy mà người đàn ông chưa về nhưng đối phương lại đã dám ngang nhiên phá cửa xông vào nhà cô rồi.
Dung Tình nghe thấy lời của Dung Lạc thì không giấu được vẻ chấn kinh.
Trường hợp này có lẽ Dung Tình mới nghe lần đầu cho nên Dung Lạc thấy cô ấy kinh dị quay đầu qua nhìn người đàn ông bên cạnh ý hỏi. Ngược lại thì người đàn ông có vẻ không bất ngờ gì về chuyện này, nhưng hắn trước vẫn cho cô ấy một cái ánh mắt trấn an rồi lướt qua Dung Lạc đi đến bên cạnh cửa ban công nhìn ra bên ngoài. Dung Lạc tránh đường cho hắn còn không quên nhìn theo nhưng lại chẳng nhìn được gì vì thân hình của hắn quá cao lớn. Dung Lạc không biết hắn có nhìn thấy được Chiến Hạo hay không nên càng thêm bồn chồn vì sợ hắn sẽ không tin lời cô.
Thời điểm cô trong lòng đầy lo lắng thì thấy hắn mở cửa ban công đi ra ngoài, thân nhẹ như chim yến không một tiếng động bay qua ban công nhà cô. Cái khoảng cách mà cô phải chịu đựng lòng ngực đau để bay qua hắn lại không chút áp lực cũng như tiếng động nào để qua được rồi. Dung Lạc dù muốn biết tình hình bên nhà nhưng cô lại không dám đi cùng, cuối cùng chỉ đành đưa hai mắt lăm lăm nhìn theo.
“Cô là người mới đến đợt này sao?”
Dung Tình lại không có vẻ lo lắng gì cho người đàn ông của mình mà nhìn Dung Lạc hỏi. Giống như muốn dùng trò chuyện để trấn an tâm trạng hoảng hốt của cô một chút vậy.
“Tôi… Đúng là. Tôi mới đến được một tháng. Tôi tên Dung Lạc.”
Dung Lạc đang căng thẳng nhìn ra ngoài bỗng nhiên bị hỏi thì giật cả mình. Sau khi nhận ra là đang hỏi mình thì cô mới bối rối quay đầu lại nhìn Dung Tình đáp.
“Tôi là Dung Tình, đến đây đợt trước. Chồng cô là ai?”
Dung Tình lịch sự đáp lại còn không quên hỏi.
“Anh ấy tên Mục Dã…”
“Xem ra lời đồn không hề sai. Mục Dã tên kia vậy mà lại đi ra giành vợ.”
Dung Lạc vừa đáp xong thì âm thanh của Tống Bằng đã từ cửa xuất hiện.