Dung Lạc khi nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài thì trước là sững sốt, sau là hiểu ra. Nhưng không ngoại lệ khuôn mặt cô không khỏi xuất hiện sự mỉa mai không thể che giấu. Có điều cô lại làm bộ như không hề biết gì về tình huống dưới nhà, thản nhiên để mặc cho Chiến Hạo ở bên ngoài không ngừng làm trò con bò. Cô an vị tại trong phòng tiến hành lau chùi sơ mặt và tay cho người đàn ông của mình giống như mấy ngày hôm nay cô vẫn làm. Cả người hắn vẫn còn quấn băng trắng nên không có nhiều chỗ để lau chùi cho lắm. Nhưng Dung Lạc vẫn là kiên trì bền bỉ… Hiện tại lại càng chậm rì rì mà làm. Trong lòng cô còn không quên bổ não xem vẻ mặt của Chiến Hạo sau khi đã tỏ ra đắc ý quên mình hết cỡ lại vẫn không chiếm được cái gì… Cô không khỏi phì cười. Tâm tình tốt mà thủ thỉ với người đàn ông.
“Lúc này mà anh tỉnh lại được thì tốt biết mấy.”
“Anh không biết đâu, nhất định vẻ mặt của hắn sẽ giống như ăn phải ph.ân.”
Bên trong Dung Lạc không ngừng nói cười một mình, bên ngoài đã đánh lên rồi.
Lần này có vẻ không có nhiều người đứng ra khiêu chiến, đa số là muốn nhìn xem trò hay mà thôi. Người khiêu chiến không kỳ quái chính là những người lần trước không có mặt ở trong căn cứ, nhưng tất cả đều không phải đối thủ của Chiến Hạo dù hắn ta cũng vừa mới khỏi bệnh dậy thôi. Chiến Hạo mạnh là điều không thể chối cãi. Nhưng bởi vì thái độ làm người của hắn nên người thích hắn không hề nhiều. Người chịu dính lên người hắn đều là vì hắn còn một tầng quan hệ không nhỏ với người trong cao tầng của căn cứ. Nhưng cái chuyện giành vợ này sẽ không ai nể mặt hắn nên hầu hết người có năng lực đều sẽ tham gia, cho dù kết quả vẫn là thua.
Dung Lạc ở bên trong đợi đến khi Chiến Hào ở bên ngoài cao giọng đắc ý hỏi còn ai muốn lên nữa không, cô lại xác định một chút thời gian Trình Liên sẽ tới rồi lúc này mới chậm chạc đứng lên đi ra ban công.
“Lần này còn ai ngăn được tao!”
Chiến Hạo đầy mặt ngạo nghễ hất cằm nhìn đám người. Hài lòng nhìn bọn họ tức điên xong hắn mới quay đầu gằn giọng nói với Dung Lạc vừa xuất hiện trên ban công: “Xem cô còn vùng vẫy được nữa không?”
Ánh mắt hắn nhìn cô như nhìn con mồi đã mấy lần trốn thoát khỏi miệng. Lần này cho dù cô có ghê tởm hắn cỡ nào cũng không thể chạy thoát được khỏi tay hắn nữa. Cảm giác chinh phục được con mồi như vậy mang đến cho Chiến Hạo sự kích thích rất lớn. Hai mắt hắn đỏ lên vì phấn khích dữ tợn nhìn Dung Lạc. Tuy không thể được ăn thịt sớm nhưng như vậy Chiến Hạo vẫn cảm thấy không tệ chút nào.
Chiến Hạo nghĩ như thế nên ánh mắt nhìn Dung Lạc càng thêm khiến sắc mặt cô lạnh hơn. Nhưng nghĩ đến điều bản thân sắp nói, Dung Lạc bất giác đổi một biểu tình mà Chiến Hạo nhìn vào không hiểu trong lòng nổi lên dự cảm không tốt. Quả nhiên ngay sau đó hắn nghe Dung Lạc nói…
“Xin lỗi nhưng đã làm anh thất vọng rồi. Tôi… Đã có thai rồi.”
Dung Lạc không có chút ý thức gì về việc bản thân đang nói dối. Cô vừa đưa tay vuốt ve bụng như thể trong đó thật có một sinh mệnh mới hình thành vừa nhìn Chiến Hạo sắc mặt nhanh chóng biến đen cười trào phúng.
Không chỉ cô, đám người xung quanh không cần nhìn mặt Chiến Hạo vẫn biết nó nhất định là khó coi đến cỡ nào. Nhưng không có ai là không bất ngờ vì tin tức vừa phát ra từ miệng Dung Lạc này.
Nếu Dung Lạc thật sự đã mang thai rồi thì cho dù Mục Dã không thể trở lại, Chiến Hạo cũng buộc lòng phải ngậm miệng lại đợi thêm một năm mới có thể có được quyền lợi chạm vào cô. Nhưng dựa theo quy tắc thì đến lúc đó việc chọn người sẽ diễn ra thêm một lần nữa. Trong một năm đó khó mà nói được sẽ có chuyện gì thay đổi không. Nghĩ thế thôi, sắc mặt của Chiến Hạo sao có thể đẹp cho được.
Chưa biết Dung Lạc có thai thật không nhưng việc cô đợi đến lúc Chiến Hạo đánh mệt, đánh thắng rồi mới chạy ra nói rõ ràng đã thể hiện việc cô cố tình muốn chơi hắn rồi. Những người vừa khiêu chiến sắc mặt cũng không được đẹp nhưng so với Chiến Hạo thì… Ai nấy đều không khỏi cười trên nổi đau của người khác nhìn Chiến Hạo.
Dung Lạc nhìn mặt mày Chiến Hạo quặn quẹo hết cả lên còn không quên bồi thêm cho hắn một cái cười nhạo đầy mỉa mai giống như đang nói với hắn rằng: Cảm giác miếng ăn đến miệng nhưng lại không thể ăn được cảm giác thế nào? Thích chứ.
Đây thật là sự khiêu khích trần trụi mà. Dung Lạc không ngừng tỏ vẻ cô chán ghét Chiến Hạo cỡ nào ai đều có thể thấy. Nhưng cũng vì cô làm như vậy nên nhất thời không có ai nghi ngờ cô là đang nói dối. Nhất là khi nhìn thấy Trình Liên từ phía xa đi tới, điệu bộ tự nhiên giống như đã biết rõ mà đến, đám người không khỏi tiếc hận cho Chiến Hạo.
“Nếu không có gì nữa thì giải tán giùm đi, tôi còn phải nghỉ ngơi.”
Dung Lạc thấy Trình Liên tới thì không muốn tiếp tục ở trên ban công chịu nắng nữa mà nhấc chân định đi. Không phải nói chứ dạo này cô cảm thấy mặt trời hơi bị gắt rồi. Một phần vì lo cho người đàn ông, một phần vì chịu không nổi cái nắng này nên cô không nhiều ra ban công trước khi tắt nắng nữa.
Chỉ là cô không ngờ lại có kẻ vậy mà ngăn lại đồng thời chất vấn Trình Liên chuyện này.
“Trình Liên, tại sao không thông báo việc này cho cho bọn tao biết!?”
Một người vừa mới đánh nhau gần như là sinh tử sống chết với Chiến Hạo bực bội chặn Trình Liên lại hỏi.
Dung Lạc vừa nghe trên mặt bất giác hiện ra chút lo lắng nhìn Trình Liên. Dù sau đó cô đã kiềm chế lại nhưng biểu tình này vẫn bị Chiến Hạo nhìn thấy. Hắn trong lòng động đậy lên, sau đó lạnh mặt quay qua nhìn Trình Liên còn chưa kịp trả lời câu hỏi của người kia nhưng mặt ngược lại so với Dung Lạc thì không có biểu tình gì chứ chẳng nói là mờ mịt giống như không hiểu chuyện gì nào. Hắn gằn giọng: “Trình Liên, có thật là vậy không? Không phải là anh dùng quyền lợi của mình ý đồ độc chiếm nữ tánh hiếm hoi được đưa vào căn cứ đấy chứ?”
Trình Liên trên mặt không biểu hiện gì nhưng trong lòng thật sự chẳng hiểu gì cả. Có điều nghe thấy lời này của Chiến Hạo thì lạnh mặt lên nhìn hắn: “Nếu tôi muốn thì liệu có cần phải giống như các người đánh nhau nhừ tử còn chẳng có được?”
Lời này của hắn tuy đúng đến không thể chối cãi nhưng giọng điệu trào phúng của hắn lại rất đắc tội người. Có điều Trình Liên sẽ để ý chuyện này sao?
“Quên không được sao? Giờ biết cũng không muộn đâu.”
Trình Liên quay qua đối với người đầu tiên hỏi hắn qua loa trả lời một câu đủ khiến người tức chết. Sau đó hắn tỏ ra chẳng muốn tiếp tục dây dưa gì với bọn họ nữa mà dứt khoát bước đến trước cửa nhà Dung Lạc gõ hai cái.
Dung Lạc không thể không nói là thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy câu trả lời gần như là nữa thật nữa giả của Trình Liên. Cô vội vàng chạy xuống lầu mở cửa cho hắn.
“Cô nói gì với họ thế?”
Trình Liên khi tới đây thật sự là bị tình cảnh này làm cho giật mình. Sau khi nhớ ra hắn mới kịp phản ứng họ chỉ lo che giấu việc Mục Dã trở về mà không hề thông báo ngừng lại hoạt động tranh người này.
“Tôi nói tôi mang thai rồi.”
Dung Lạc xấu hổ nói.