"Vậy làm sao em biết?"
Mục Dã khẽ nhích thân hình đã dần có lại cảm giác của mình, điều chỉnh cho người con gái có thể nằm thoải mái hơn vừa hỏi. Dung Lạc cũng thuận theo dịch thân một chút, cuối cùng là nằm sấp nữa bên người nam nhân, mặt úp vào hõm cổ hắn. Như vậy bất cứ lúc nào cô muốn nhìn hắn đều có thể ngẩng đầu chống người lên.
"Hồi nhỏ em có một lần xém bị chết đuối...".
Truyện đề cử: Tuổi Chú Có Hơi Lớn
Dung Lạc bình thản kể lại trải nghiệm lần đó. Cho dù là đã trải qua rất lâu nhưng cảnh tượng khi ấy cô vẫn hoàn mỹ nhớ rõ như in trong đầu, không thể nào quên được. Nói sao cũng là thời điểm cô nghĩ mình sẽ chết, đương nhiên là khắc sâu trong lòng.
Mục Dã không biết nên nói làm sao với quá khứ và những trải nghiệm của cô gái nhỏ này ngoài không ngừng vỗ về cô, giống như đang an ủi. Nhưng có thể chắc chắn một điều, năng lực của cô thật sự là một thủ đoạn bảo mệnh đặc biệt tốt trong thời điểm này. Cho dù không có hắn thì cô cũng có thể như cá gặp nước... Này là nghĩa đen luôn chứ chẳng còn là nghĩ bóng nữa.
Nhưng mà...
"Em có muốn đi hay không?"
Lời này gần như được hắn ép ra từ trong cuống họng khiến nó trở nên đặc biệt nặng nề. Dung Lạc vừa nghe đã hiểu được ý của hắn. Rõ ràng so với ở bên cạnh hắn, cô vẫn còn nơi sống tốt hơn nếu những chuyện cô nói là sự thật. Cô không cần lo bị những quy tắc khắc nghiệt của nhân loại gò bó, tự do vùng vẫy như các cách cô từng sống. Nhưng cô chỉ cười. Nụ cười này nhất thời Mục Dã không lý giải được thì lại nghe cô nói.
"Trước đây mỗi khi chán nản đối với cuộc sống xung quanh em cũng thường bỏ vào biển lang thang một thời gian. Nhưng nhân loại là sinh vật sống bầy đàn, em không thể rời xa xã hội này quá lâu nếu còn muốn có thể hòa nhập cùng nó."
Dung Lạc thở dài. Chưa kể hiện tại...
"Nếu trước khi cùng anh... Có lẽ khi bị ép đến bước đường cùng, em sẽ lựa chọn rời khỏi đây ngay. Nhưng hiện tại không giống nữa. Anh là lựa chọn của em. Nếu đã chọn thì em nhất định sẽ gìn giữ. Không được nữa thì em sẽ mang anh đi rồi tìm một nơi khác để ở lại."
Cô không tin trừ nơi này ra không còn nơi nào cho họ đi. Tuy nơi đây có lẽ là nơi tốt nhất cho nữ tánh bọn cô nhưng xã hội thế kỷ hai mươi mốt nữ giới không nhất định phải lập gia đình, sinh con mới là lựa chọn duy nhất. Nếu cô không chết thì chưa chắc cô đã chọn lấy chồng, xây dựng gia đình cho riêng mình. Cho nên cô không có coi trọng năng lực chỉ riêng phái nữ mới có này. Sống ở đâu đối với cô đều không quan trọng.
"Tôi không phải chê bai năng lực đó của em nhưng nếu chưa đến bước đường cùng thì tôi sẽ không để cho em dùng đến nó đâu. Tôi sẽ cố hết sức bảo vệ em an toàn."
Mục Dã bị những lời nói đầy trân trọng của cô chọc cho trái tim mềm hóa. Hắn khẽ siết cánh tay đang ôm vai người con gái thề thốt. Nhưng trước khi Dung Lạc mở miệng hắn lại nói thêm: "Có điều, nếu xảy ra chuyện thì em đừng quan tâm đến tôi, tự mình đi trước thôi."
"..."
Dung Lạc không đáp lời cũng không nói có đồng ý với cách nói của hắn hay không mà chỉ im lặng.
Mục Dã không biết cô có nghe lọt hay không nhưng cũng không có lại tiếp tục nói.
Hắn không nói. Dung Lạc lại giống như đã nói hết lời rồi. Hai người cứ như vậy ôm nhau cả đêm, cùng nhau chìm vào giấc ngủ ngon nhất trong hơn tháng nay.
Sáng hôm sau Trình Liên đúng giờ đến đây, khi nhìn thấy Mục Dã đã tỉnh thì không giấu được vẻ hài lòng. Nói sao đây đều là công lao của anh ta. Nhìn thấy bệnh nhân của mình có thể tỉnh lại bác sĩ nào không vui, chính là đạo lý này đấy.
"Hiện tại anh có thể ăn uống bình thường được rồi. Não bộ hoạt động có thể kích thích cơ thể sản sinh đề kháng, kích phát sinh mệnh sinh trưởng, rất nhanh thôi là có thể hồi phục hoàn toàn. Vết thương của anh không có nơi nào sẽ để lại di chứng không thể vãn hồi, xem như là một may mắn. Như vậy cho dù tin anh trở về được tung ra thì cũng không có ai uy hiếp được địa vị và lợi ích của anh nữa."
Trình Liên vừa nói vừa khẽ liếc qua Dung Lạc vẫn luôn ở bên cạnh giường. Dung Lạc làm như không thấy ánh mắt ẩn ý như có như không đáp lên người mình này của hắn. Cô cúi đầu, ánh nhìn chưa từng rời khỏi bài tay khớp xương rõ ràng của người đàn ông. Cho nên cô cũng không thấy một tia hứng thú kỳ quái trong mắt Trình Liên.
Mục Dã thấy nhưng hắn không nói, cũng không đáp lại lời của Trình Liên mà chỉ gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Trên người hắn vẫn còn vài vết thương khá nặng ở trên ngực và dưới bắp đùi. Ở ngực là bị rạn xương với trật khớp xương sườn, trên đùi là vết cắn của cá sấu tiền sử sâu đến tận xương nên so với những vết thương khác lâu lành hơn nhiều. Nhưng giống như đã nói, thể chất của Mục Dã thuộc hạng tối ưu trong đám người nên rất nhanh thôi có thể xuống giường đi lại bình thường được rồi.
"Nếu anh đã tỉnh thì vẫn nên cho bên căn cứ một cách nói về việc anh có thể trở về lần này đi thôi. Anh không biết bao nhiêu người đang tò mò nguyên nhân của việc này đó."
Trình Liên bỗng nhiên nói. Hắn nói một cách thản nhiên, giống như chính bản thân hắn không phải cũng giống vậy ấy.
Mục Dã ngược lại không có biểu tình gì nhưng Dung Lạc thì ngẩng đầu lên nhìn Trình Liên.
Trình Liên lần này không nhìn cô mà chỉ chăm chăm nhìn Mục Dã. Biểu tình ôn hòa hắn luôn bày ra trước mặt Dung Lạc đã không thấy đâu, thay vào đó sự lạnh nhạt cứ như đang chuẩn bị thẩm tra phạm nhân. Dung Lạc trong lòng giật mình nhưng ngoài mặt lại bình tĩnh thản nhiên. Cô nhìn hắn ba giây, lại nhìn Mục Dã thêm ba giây rồi rũ mắt xuống. Tất cả đều biểu hiện một cách tự nhiên nhất, không khiến cho người thứ ba trong phòng này nghi ngờ.
Dung Lạc không đến mức cảm thấy thất vọng vì lòng người không giống như cô tưởng. Mà có lẽ như vậy mới đúng.
Nguyên nhân khiến cho bên căn cứ chịu phối hợp với cô là do họ muốn biết vì đâu Mục Dã trở lại được. Tuy không đến nổi tất cả lý do đều là vậy nhưng cũng có một nữa. Có điều...
"Đợi thương thế lành tôi sẽ tự mình đến báo cáo."
Mục Dã từ đầu chí cuối đều lạnh nhạt như vậy, cho dù là lúc ở khóe mắt nhìn thấy biểu tình của người con gái. Hắn bình thản đáp lại lời của Trình Liên. Trong lời nói đều là ý tứ không muốn thương lượng nhiều hơn khiến Trình Liên khẽ nhăn mày.
Dung Lạc cứ nghĩ Trình Liên sẽ không dễ gì buông tha, vậy mà sau khi nghe Mục Dã nói như vậy hắn đã thuận theo. Sau khi dặn dò cô một vài chú ý trong thời gian tiếp theo thì bỏ đi mất.
Tiêu sái đến mức Dung Lạc cảm thấy tất cả những gì cô vừa chứng kiến từ trên biểu hiện của Trình Liên đều là giả, là ảo giác của cô mà thôi. Trình Liên vẫn là Trình Liên cô biết, ôn hòa đến mức khiến người ta không thể đối với hắn đề phòng, còn có thể bất giác tin tưởng. Dung Lạc ở trong lòng sâu sắc kiểm điểm lại bản thân, rằng không nên mất cảnh giác đối với những người ở trong căn cứ này.
"Anh định nói gì với họ?"
Dung Lạc đợi Trình Liên đi rồi mới đứng bên cạnh nhìn người đàn ông đang ngồi dựa vào đầu giường nghiêm nghị hỏi.