Không biết người phía sau có để ý đến việc bọn họ làm không khác gì lạy ông tôi ở bụi này hay không, nhưng Mục Dã sẽ tận dụng nó một cách triệt để nhất.
Mục Dã không nghĩ nói gì với Ngạo Tề lúc này nên hắn cứ như vậy tạm biệt anh ta rồi trở về nhà.
Dung Lạc sau khi Mục Dã đi thì nằm trên giường mơ màng một hồi lại đã ngủ mất.
Có lẽ là do đang mang thai, trước đó không biểu ra là vì bận tâm tình trạng của Mục Dã. Sau khi hắn tốt rồi Dung Lạc thả lỏng tâm tình thì những triệu chứng khi mang thai mới lộ ra ngoài. Trước là thai nghén, sau là ham ngủ. Tiếp đó, chính là khẩu bị lớn hơn, chỉ là hiện tại họ chưa biết thôi.
Mục Dã trở về nhìn thấy vậy thì mới đầu có hơi giật mình, nhưng sau khi xác định Dung Lạc chỉ là đang ngủ hắn an tâm thở ra một hơi.
Có điều hắn không ở lại trong phòng ngủ cùng cô mà đi qua nhà kế bên.
Cốc cốc!
Hắn gõ hai hạ trên cửa gỗ rồi im lặng chờ đợi.
Khoảng chừng năm giây sau cửa nhà mở ra.
Là Tống Bằng mở cửa cho hắn.
Anh ta lúc này trên người đang mặc một cái tạp dề. Cái tạp dề khiến cho hình tượng lạnh lùng của anh ta nhu hòa đi nhưng không thiếu phần hài hước khó tả. Đổi lại là người khác thì nhất định không thiếu một phen chế nhạo, Mục Dã ngược lại không có tỏ ra chê cười mà thản nhiên nói: “Tôi tìm chị dâu.”
Trong quân đội thì người có vai vế thấp hơn đều sẽ gọi quân tẩu của người cao hơn là chị dâu. Cho nên ở đây Mục Dã là đang hỏi Dung Tình.
Tống Bằng lập tức bày ra biểu tình khó hiểu với hắn. Anh em của mình đến nhà nhưng không tìm mình mà tìm vợ mình, điều này có bình thường không? Nhưng không đợi Tống Bằng nghĩ nhiều thì giọng nói của Dung Tình đã truyền tới.
“Anh tìm tôi?”
Dung Tình đỡ bụng bầu từ nhà bếp đi ra. Khả năng là hai vợ chồng họ mới rồi đều đang ở trong nhà bếp cùng nhau nấu ăn, hoặc có thể là Tống Bằng nấu, Dung Tình ngồi một bên hướng dẫn nên làm thế nào. Bởi vì sẽ không có chuyện Tống Bằng để cho Dung Tình ôm cái bụng bầu nặng nề đó đi nấu ăn. Có lẽ trong thời gian Tống Băng nhận nhiệm vụ Dung Tình cũng phải một mình làm hết. Nhưng Tống Bằng vẫn là đã tính toán rõ ràng trong khoảng thời gian cơ thể Dung Tình nặng nề nhất hắn sẽ không để cô một mình. Cho nên bắt đầu từ thời điểm Tống Bằng trở về, hắn đã định sẽ nhận hết trách nhiệm chăm sóc cho vợ mình từ A đến Z.
Còn tại sao phải có Dung Tình ở bên cạnh chỉ dẫn là bởi vì, ở trong ấn tượng của Mục Dã, Tống Bằng không có cái kỹ năng đòi hỏi kỹ thuật cao đó đâu. Mỗi lần dã ngoại thì anh ta hầu như chỉ ăn thịt nướng đơn giản tẻ nhạt nhất. Đương nhiên đó không phải là chuyện gì đáng để trào phúng. Bởi vì bọn họ ở ngoài làm nhiệm vụ nào có rảnh để ý việc ăn uống. Nhưng nói gì thì hai người họ cũng xem như thân thiết, Mục Dã ít nhiều hiểu được nội hàm của anh em mình.
“Tôi muốn hỏi một chút phụ nữ mang thai thì nên ăn gì. Ăn thế nào khi bị thai nghén. Còn có những thứ cần chú ý.”
Vốn những điều này Trình Liên đã nói hết rồi, nhưng hắn là nói theo hiểu biết chung chung, không thể nào so với người có kinh nghiệm thực tế như Dung Tình, người đang mang thai hơn sáu tháng cả. Cho nên Mục Dã mới đến tìm cô.
Chỉ là khi nghe hắn nói Dung Tình lại lộ ra biểu tình kinh ngạc.
“Ý anh là… Dung Lạc đang có thai à?”
Dung Tình thật sự bất ngờ mà thốt lên hỏi. Sau đó cô lập tức bày tỏ nghi vấn mà phản bác: “Không phải chỉ là nói dối thôi sao?”
Ý cô là chuyện Dung Lạc dùng mang thai làm cái cớ để kéo dài thời gian lần trước.
“Khi đó cô ấy không biết.”
Mục Dã không để ý việc tại sao Dung Tình biết chuyện này, hắn thản nhiên đáp.
Dung Tình sững sốt. Nhưng cô nhanh chóng phản ứng: “Vậy thì còn gì tốt bằng! Chúc mừng anh.”
Mục Dã gật đầu xem như chấp nhận lời chúc mừng của Dung Tình.
“Vào đây đi. Có rất nhiều chuyện cần chú ý. Có lẽ không phải cái nào cũng có ích nhưng cơ bản không khác nhiều đâu.”
Dung Tình vừa nói vừa dẫn đầu đi ra phòng khách, trong lúc đó còn không quên nói với người đàn ông cao lớn đang mặc tạp dề đứng đó: “Anh cho thêm nữa muỗng cafe muối, sau đó ninh thêm nữa tiếng là xong rồi.”
Tống Bằng không nói gì mà đi vào bếp, để lại hai người Mục Dã và Dung Tình ở trong phòng khách nói chuyện với nhau. Thật ra nhà bếp và phòng khách thông nhau. Người ngồi trong phòng khách nói chuyện ở trong bếp cũng có thể nghe thấy, nhìn thấy nên chẳng có gì phải lo lắng cả.
Thật ra thì có gì để lo lắng. Dù sao cũng là anh em vào sinh ra tử, không đến mức ghen bóng ghen gió vô lý. Mục đích khi đến Mục Dã còn đã nói rõ ràng rồi. Còn có…
Mục Dã ngồi xuống ghế sofa đối diện với Dung Tình, cả quá trình đều nghiêm túc lĩnh giáo kinh nghiệm mang thai của cô. Thái độ của hắn quá tốt cho nên Dung Tình cũng tận tình nói thật cặn kẽ những gì cô biết cho hắn. Tống Bằng nhìn trong mắt hiểu trong lòng, không có gì để ghen tuông vớ vẫn hay nghi kỵ tào lao.
“Chúc mừng.”
Lúc Mục Dã rời đi Tống Bằng mới nói câu này mới hắn. Nhưng trước khi Mục Dã nói gì thì lại nghe Tống Bằng hỏi: “Cậu đã đi báo cáo chưa?”
“Đi rồi.”
Mục Dã đơn giản đáp.
“Có thu hoạch được gì không?”
Tống Bằng lại hỏi.
“Chiến Hạo có biểu hiện lạ.”
Còn có mưu đồ không thể nói cho ai biết không thì khó mà nói.
Mục Dã chỉ nói câu trước còn giữ lại câu sau. Nhưng hắn nghĩ Tống Bằng cũng sẽ hiểu.
Tống Bằng không ngoại lệ trầm ngâm xuống.
“Sắp tới anh có nhận nhiệm vụ nữa không?”
Mục Dã bỗng nhiên hỏi.
“Không. Dung Tình còn vài tháng nữa là sinh, cơ thể nặng nề, tôi đã xin căn cứ cho nghỉ đến khi cô ấy sinh xong.”
Nói thì nói vậy nhưng trong lúc đó hắn vẫn phải nhận những nhiệm vụ kiểu như tuần tra xung quanh hòn đảo hay thăm dò vùng đất mới. Có điều nhiệm vụ không tốn nhiều thời gian, có thể nhanh chóng trở về trong ngày, dài lắm cũng chừng một ngày hai ngày để còn tiện chiếu cố Dung Tình.
“Xuất phát từ chuyện vừa rồi thì cũng chưa chắc cậu cần phải đi ngay. Có phải cậu tính làm gì không?”
Tống Bằng mặt không biểu tình hỏi.
“Tôi đã xin điều tra lại nhiệm vụ kia. Nếu được tôi muốn trong thời gian này làm rõ vấn đề bên trong.”
Chuyện này thì không hề kỳ quái chút nào so với hiểu biết của Tống Bằng về Mục Dã người này. Hôm Mục Dã tỉnh lại hai người đã nói khá rõ về chuyện này. Cho nên hiện tại hai người chỉ nói đến đó thì thôi, chẳng ai đòi hỏi hay hứa hẹn cùng nhau làm gì. Không phải vì không định hợp tác, mà là có vài lời không cần nói nhiều, chỉ cần trong lòng họ biết là được. Dù sao chỉ cần có chuyện thì hai người cũng sẽ đứng cùng chiến tuyến.
Lần này Mục Dã trở về thì Dung Lạc lại đã tỉnh. Lúc hắn vào nhà thì nhìn thấy Dung Lạc đang loay hoay trước tủ lạnh.
“Em muốn ăn gì để tôi nấu cho.”
Mục Dã lập tức bước nhanh tới nói, còn không quên đẩy cô qua một bên.
“Em không có yếu ớt vậy đâu.”
Dung Lạc cảm thấy hắn đã lo lắng quá mức mà bĩu môi nói, dù cô vẫn là bị hắn đẩy khỏi tủ lạnh nhỏ.
“Là ai hôm qua vừa mới nôn nghén một trận?”
“…”