Theo cà chua được đảo lên, mùi hương chua chua ngọt ngọt xộc vào mũi, lập tức khơi dậy cơn thèm ăn của người ta.
Cà chua còn có cả tỏi và hành xào chung, lại cho thêm chút ớt và mắm đường rim cùng cá mới chiên cho đến khi thấm đều, thật sự là khiến người không nhịn được chảy nước miếng.
"Nơi đó có nguy hiểm không?"
Dung Lạc cổ họng động động, vừa nhịn xuống cơn thèm thuồng vừa hỏi.
"Bọn tôi đã thanh tẩy một nữa rồi, chỉ cần thêm chút thủ đoạn là có thể quét sạch nguy hiểm. Vốn dĩ chúng tôi nhắm trúng hoàn cảnh nơi đó cho nên mới mất nhiều thời gian và công sức như vậy."
Có thể nói đó là một nơi rất tốt, có khi nó sẽ là một bước đột phá dài cho công cuộc mở rộng căn cứ của họ nếu khai hoang thành công.
"Ý anh là địa điểm nhiệm vụ thất bại lần trước anh đi à?"
Dung Lạc lập tức ngộ ra.
"Ừ."
Mục Dã gật đầu.
"Nhưng lần trước anh mém chết..."
Dung Lạc đắn đo nói.
"Đó là bởi vì chúng tôi không điều tra kỹ mới dẫn đến thất bại. Hiện tại đã biết, chỉ cần chút biện pháp nữa là được. Mà nếu có kẽ đã nhắm đến nó, có khi còn giúp chúng ta làm việc này thì đến lúc đó chúng ta chỉ cần đoạt lại nó thôi."
Mục Dã không cảm thấy mất mặt gì. Đứng trước những nguy hiểm mình không rõ, mất mạng cũng có thể chứ nói chi là mất mặt.
Dung Lạc cũng không phải muốn chọt vào nổi đau của hắn, cô chỉ là lo lắng họ đối phó không được nguy hiểm ở nơi đó. Dù sao người đàn ông mạnh mẽ như Mục Dã còn mém về tay tử thần nữa mà. Nhưng khi Mục Dã nói vậy cô không khỏi mở lớn mắt nhìn hắn. Nghe có vẻ kích thích ghê.
"Nếu được vậy thì em có cách có thể đuổi đám người kia đi."
Cô lập tức hất cằm nói.
Mục Dã nhìn cô, không có nghi ngờ lời cô nói mà chỉ cười. Nụ cười đầy cưng chiều và dung túng.
"Ăn cơm đi."
Hắn bưng nồi cơm đặt xuống bàn. Đĩa cá sốt cà cùng một cái chén, một đôi đũa.
Bản thân cũng ngồi xuống bày đồ ăn của mình ra.
"Anh lấy thêm cái chén nữa đi, ăn cơm."
Dung Lạc nhìn thức ăn của hắn, cô vẫn cảm thấy không có cơm trong bữa ăn là cái chuyện gì đó không đúng lắm. Nên mọi khi cô sẽ nhìn đồ ăn của hắn, xem thử nó có thích hợp ăn cùng cơm không. Nếu không cần thì thôi, mà cần thì cô sẽ kêu hắn cùng cô ăn chén cơm.
Mục Dã đã quen nên không nói tiếng nào, đứng dậy đi lấy chén cho mình.
Hai người chia nồi cơm đất trộn đậu hà lan, lạp xưởng và trứng thành ba phần, Dung Lạc hai phần hắn một phần, cứ thế cùng nhau giải quyết bữa tối. Trước đây Dung Lạc cũng không có ăn nhiều vậy nhưng từ khi mang thai sức ăn của cô đã lớn hơn rồi. Nếu không phải chia cho Mục Dã một phần, có khi phần đó sẽ trở thành bữa ăn xế cho cô. Nhưng chẳng sao, kiểu gì cô đói hắn cũng sẽ nấu cho cô ăn, không thì cô tự nấu.
Trưa hôm đó đợi Dung Lạc ngủ trưa rồi Mục Dã mới đi.
Hắn không đi đâu xa mà đến nhà bên cạnh.
Tống Bằng nhìn thấy hắn thì mày khẽ nhíu lại nhưng không có hỏi gì mà rộng cửa cho hắn vào.
Giờ này Dung Tình cũng ngủ trưa cho nên để tránh làm ồn đến cô, hai người đàn ông ra ban công đứng. Cách âm bên trong nhà không được tốt, cho dù Dung Tình ở trong phòng ngủ thì vẫn có thể nghe thấy. So với ra ngoài ban công, lại nói nhỏ tiếng đi thì tốt hơn ở trong nhà. Hiện giờ trưa nắng họ cũng không sợ có người nghe trộm cuộc nói chuyện này.
Cái nắng nóng buổi chiều gay gắt là vậy nhưng lại không xi nhê gì với hai người họ cả.
"Tôi nghĩ chúng ta nên chuẩn bị sớm thôi."
Mục Dã lên tiếng trước.
Tống Bằng ngược lại không nói gì mà chỉ nhìn hắn.
Mục Dã biết anh ta đang nghĩ gì nên nói luôn: "Chiến Thiên nếu thật cấu kết với người ngoài, không lâu nữa ông ta sẽ ra tay. Bên trong căn cứ không biết có bao nhiêu người đã theo ông ta, nhưng nếu là nội ứng ngoại hợp thì ván cờ này Đới Mặc không thể thắng được. Chúng ta không thể để đến lúc đó mới nghĩ đường lui cho mình."
Lần này hắn cũng không phải nói thẳng thừng mọi chuyện nhưng ý nghĩa không khác mấy. Hắn tin chắc Tống Bằng sẽ hiểu. Thật ra cuộc nói chuyện lúc sáng hai người đã nói rõ được phần nào rồi, nhưng bởi vì Mục Dã chưa chắc chắn địa điểm cư trú cho nên tạm gác lại suy nghĩ, đợi kết quả rồi tính tiếp. Có điều hiện tại Dung Lạc lại cho hắn một kế hoạch rõ ràng, còn cả gánh nặng lớn hơn, hắn không thể đợi có kết quả chính xác về việc Chiến Thiên cấu kết với bên ngoài rồi mới chuẩn bị được. Đến lúc đó thật sự là không kịp...
"Anh cùng gia đình của anh, tôi cùng Dung Lạc... Không chỉ vậy, tôi muốn đem theo người trong ngôi làng kia nữa."
"Cậu nói gì?"
Tống Bằng nghe đến đây thì không nhịn được nữa kinh hô lên. May mắn hắn vẫn còn nhớ hoàn cảnh của họ nên kịp thời trầm giọng xuống. Có điều cũng bởi vì vậy mà âm thanh của hắn lại nhiều hơn một phần áp lực. Đổi lại là người khác đảm bảo sẽ bị hắn dọa cho tắt tiếng.
"Tôi nói nếu được, tôi sẽ mang theo cả ngôi làng kia đi."
"Cậu nói giỡn?"
Tống Bằng nhăn mày hỏi.
Mục Dã im lặng không đáp, mắt lại nhìn về phía biển khơi nơi phương xa.
Tống Bằng không được đến câu trả lời mình nghĩ thì mày lại càng nhíu chặt hơn. Tuy miệng hắn nói Mục Dã là đang giỡn, nhưng Mục Dã người này đã từng đùa bao giờ. Mục Dã không đáp lời một chút đều không khó hiểu. Nhưng điều này... Có khả năng sao? Quan trọng nhất là, trong suy nghĩ của hắn Mục Dã không phải người sẽ ảo tưởng viễn vong như vậy.
"Cậu tính đưa họ đi đâu?"
Tống Bằng suy nghĩ không ra nguyên nhân tại sao Mục Dã lại muốn làm vậy. Hắn chỉ đành đổi cách nói, chỉ mong Mục Dã nhận ra được hiện thực không phải mơ. Giờ không nói tới chuyện người làng kia có muốn hay không, chỉ nói việc này thôi. Đó là họ đi đâu. Đây mới thật sự là vấn đề cần phải bàn cãi.
"Chúng ta đi đâu họ đi đấy."
Mục Dã đơn giản nói mà giống như không nói.
"Cậu đã nhắm được nơi đặt chân rồi?"
Tống Bằng giằng lại tính tình ngờ vực hỏi.
"Tạm thời là vậy."
Mục Dã đáp. Sau đó hắn không ngoại lệ nhìn thấy Tống Bằng nhíu mày. Hắn biết câu trả lời này không vừa ý Tống Bằng, nhưng chính hắn không thể nói chắc được tình huống hiện tại của chỗ kia thì sao có thể nói cho rõ. Có điều chuyện quan trọng họ cần làm là phải tìm được biệt pháp rời đi. Bởi vì lần này có tới tận mấy trăm con người cần mang theo, không phải việc chỉ nói một câu là xong được.
Tống Bằng đúng là không vui nhưng hắn vẫn hiểu chuyện này không phải muốn nói là nói rõ được. Nhưng mà...
"Một con tàu lớn nhất chỉ có thể chứa trăm người. Cho dù chúng ta cướp được Z* thì không thể nào chứa hết mấy trăm người trong ngôi làng kia. Chưa kể phải tính đến tình huống chúng ta có khả năng sẽ lênh đênh trên biển nhiều ngày... Không chỉ là vật tư chu cấp cho cuộc sống, chỉ nói vấn đề an toàn trong quá trình di chuyển thôi. Cậu đã nghĩ tới chưa?"
Mà để cho đảm bảo họ còn không thể làm rầm rộ. Nhưng lại chẳng có khả năng một lần cướp lấy vài chiếc cùng lúc. Hơn nữa họ cũng không thể đi vài chuyến... Nào có phải đi du lịch đâu chứ. Mà chính vì vậy độ khó của vấn đề này lại càng tăng thêm.
*Z là con tàu lớn nhất của căn cứ, có sức chứa là ba trăm người. Đừng hỏi tại sao không có tàu lớn hơn. Bởi vì vật liệu để chế tạo nó không giống bình thường, không có khả năng tạo ra con thật bự. Tàu bình thường thì không thể di chuyển trong thời kỳ này.