*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm An bị đồng hồ báo thức Lâm Hạc đặt vào năm giờ rưỡi sáng hôm sau đánh thức, cậu vội vàng ngồi dậy, mắt nhập nhèm nhìn giờ trên đồng hồ, hôm qua quên đổi giờ rồi, cậu thô bạo bấm tắt và tiếp tục trùm đầu đi ngủ.
Ngủ đến chín giờ rưỡi mới ngồi dậy vươn người, đây mới là ngày cuối tuần thực sự.
Sắp đến buổi trưa, điện thoại của Thẩm An nhân được một tin nhắn từ Cố Tần Nhiên, "Xin lỗi" kèm theo mấy biểu tượng mặt khóc phía sau.
Thẩm An nhớ tới tối hôm qua có chút khó chịu, có chút biệt nữu đáp lại "Ừ".
Điều mình che giấu bị vạch trần khiến cậu có chút khổ não lại cố tỏ ra không quan tâm, điều này càng khiến cậu xấu hổ hơn.
Cố Tần Nhiên vội vàng mời cậu đi ăn tối, nói muốn bồi tội.
Rõ ràng Thẩm An là người giấu bạn bè, khi bị lộ ra không vui còn tỏ thái độ, giờ lại muốn người ta bồi tội, chính là không có đạo lý, Thẩm An biết sai vẫn kệ.
"Vậy tôi muốn ăn đầu sư tử của Giang Nam Xuân"
(Đầu sư tử cho ai đói ăn, cái này làm từ thịt lợn, chứ không phải đầu sư tử thật nha)Ba giây sau, Cố Tần Nhiên trả lời một chữ "Được".
Đây là nơi Thẩm An trước kia thường dẫn bạn bè đến ăn tối, bài trí tinh xảo, trang trí cổ kính, ở giữa có một hòn non bộ tạo cảnh nhỏ, còn có một gian nhỏ để ngồi uống trà.
Hai người đến nơi, Cố Tần Nhiên gọi một ít món Thẩm An yêu thích, Thẩm An đã lâu không đến ăn, không biết tại sao lúc ăn mắt lại có chút cay, cậu phồng má thổi phù phù mới nhét vào miệng, tim đột nhiên dâng lên cảm giác khó chịu.
Cố Tần Nhiên thấy mắt cậu vô cớ đỏ lên, nhất thời hoảng hốt, lo lắng hỏi: "Sao vậy?"
Thẩm An nuốt miếng thịt trong miệng, nghẹn ngào nói: "Tôi còn tưởng... tưởng mình sẽ không bao giờ có thể ăn được đồ ăn của Giang Nam Xuân nữa..."
Cố Tần Nhiên vội vàng đưa cho cậu một ít nước, an ủi Thẩm An: "Không sao đâu An An, từ nay trở đi...tôi có thể tùy thời tới đưa cậu đi ăn..."
Cậu như sợ Thẩm An ăn không đủ no nên gọi cho Thẩm An rất nhiều đồ ăn.
Cho đến tận khi đồ ăn trước mặt Thẩm An chất thành đống cao như ngọn đồi.
Cậu lại nhìn vẻ mặt của Thẩm An, hy vọng có thể khiến Thẩm An cảm thấy dễ chịu hơn: "Tôi... tôi sẽ không nói... chuyện này cho ai biết, tôi sẽ giữ bí mật cho cậu. Cậu vẫn là sống ở nhà cô cậu, họ sẽ không biết đâu. "
Một lúc lâu sau, Thẩm An mới từ trong đống đồ ăn ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: "Ừ."
"Sau bữa tối có muốn đi quán Internet không?" Cố Tần Nhiên hỏi.
Thẩm An có chút do dự, hỏi: "Cuối tuần giáo viên phát bài kiểm tra cuối tuần cậu đã làm chưa?"
Cố Tần Nhiên không quá quan tâm: "Chưa, không phải chỉ mới bắt đầu cuối tuần thôi sao."
"Haizz, cậu có biết khi nào cuộc thi sẽ xong không? Lúc đó là mấy giờ? Buổi tối tự học ngày mai họ có quay lại không?"
Cố Tần Nhiên xem qua tin nhắn nhóm: "Buổi tối tự học ngày mai bọn họ không cần phải đến, nói bọn họ quá mệt rồi, để bọn họ về sớm nghỉ ngơi."
Thẩm An gật đầu, còn rất nhiều thời gian, cậu lau miệng: "Chúng mình đi quán Internet nào?"
Thẩm An lần này mới có thể thả lỏng, cùng Cố Tần Nhiên chơi hai ngày, chiều chủ nhật mới bắt đầu gấp rút làm bài tập về nhà, thậm chí còn đến sớm buổi tự học tối, chỉ sợ Lâm Hạc về sớm gặp nhau ở nhà.
Giờ tự học buổi tối, lúc Thẩm An đang điên cuồng viết, giáo viên chủ nhiệm đi tới xem cậu, không khỏi thầm kinh ngạc, Thẩm An thật sự đã thay đổi, chăm chỉ học tập, tan học còn không thèm ngẩng đầu dậy.
Thẩm An điên cuồng làm bù suốt tối, tay và cổ gần như mất luôn cảm giác, may thay mười phút sau khi tan trường cuối cùng cũng làm xong.
May mà sau khi có kết quả giữa kỳ Lâm Hạc đã thay đổi lịch học, nếu tiếp tục như trước thì cậu nhất định chết chắc.
Cậu ôm theo đề thi và hai cuốn sách cùng Cố Tần Nhiên đi dạo, Cố Tần Nhiên thấy cậu như vậy, không khỏi nói: "Sao thế? Đột nhiên cậu chăm chỉ thật đấy."
Thẩm An đương nhiên sẽ không nói cậu là do sợ Lâm Hạc kiểm tra, vì vậy hơi nhếch cằm: "Cậu không thấy lần này thứ hạng của tôi đã tăng lên bao nhiêu sao?"
Đã hơn một tuần trôi qua kể từ khi thi giữa kỳ, Thẩm An hiển nhiên vẫn chưa nguôi ngoai cảm giác ngọt ngào lúc đạt được thành quả học tập, lúc này Cố Tần Nhiên mới nhớ ra điều gì đó, liền kéo tay Thẩm An: " Này, tôi có thể đọc phần chữa câu hỏi sai mà lớp trưởng viết cho cậu không, cô giáo nói nhanh quá tôi làm sao cũng nghe không hiểu."
Thẩm An giả vờ rút tay ra, vỗ vỗ bụi đất không tồn tại trên cánh tay: "Còn xem cậu cư xử thế nào, Tiểu Nhiên Tử."
Hai người vui đùa đi đến tận cổng trường nhưng lại không cùng đường, đánh tới đánh lui mấy cái rồi mới tách ra.
Lúc Thẩm An ôm sách đi qua ngã tư phố thương mại, không thấy người đầu tiên trong đám người từ trong góc đi ra đưa ánh mắt về phía mình.
Thẩm An lúc này mặc một bộ đồng phục học sinh xanh trắng, ôm sách giáo khoa trên tay, dáng vẻ ngây thơ vô hại, giống như một cậu bé ngoan không biết gì ngoài việc học.
Chỉ có Lý Tục Ân mới biết trước đây vị thiếu gia này kiêu ngạo ác liệt đến mức nào.
Đường gần nhà Lâm Hạc dần trở nên tối tăm, đèn đường cách nhau quá xa lại còn rất cũ nát, nhiều đèn đường theo năm tháng không sáng nữa, điều kiện đường xá không tốt, đầy ổ gà, mỗi lần Thẩm An ngồi sau xe Lâm Hạc, đi quãng đường này ở ghế sau bị dập đến không chịu nổi.
Lúc từ học buổi tối trở về, con đường này rất ít người, cơ bản không có tiếng động khác.
Nhưng hôm nay có điều gì đó không giống.
Có tiếng bước chân cùng nhiều tiếng động khác.
Phải nói là khả năng cảnh giác trước nguy hiểm của Thẩm An cực kỳ kém, thậm chí cậu còn tốt bụng né người sang một bên, sợ người khác cho rằng mình đi quá chậm chắn mất đường.
Kết quả đúng lúc này, không biết ai từ phía sau đi tới, trực tiếp đá vào chân của Thẩm An, Thẩm An bị đá ngã xuống đất.
"Ai... A!" Thẩm An còn chưa kịp hỏi, đã bị một trận đau đớn cắt ngang, cậu hét lên một tiếng, bị đá mạnh vào thắt lưng.
Cậu đau đến đầu đổ mồ hôi, ngã xuống đất chưa kịp đứng dậy đã bị cổ áo kéo lên.
Ánh sáng ở đây rất tối, nhưng Thẩm An vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt của Lý Tục Ân.
Bốn mắt nhìn nhau.
Trong mắt Lý Tục Ân tràn đầy ác ý, xen lẫn sự thích thú của mèo vờn chuột.
Thẩm An chịu đau rất kém, mồ hôi chảy xuống khóe mắt, tầm nhìn mờ đi, cậu chớp mắt thật mạnh, vừa nhìn thấy Lý Tục Ân cơ thể liền căng thẳng.
Bản thân cậu không biết trong mắt mình hiện lên sự sợ hãi, khủng hoảng bất an rõ đến mức nào, vẫn cố gắng mím môi ra vẻ.
Lý Tục Ân là người đầu tiên lên tiếng, nó cười vui vẻ, như đang chào một người bạn cũ: "Thẩm thiếu gia, đã lâu không gặp."
Ai mà không biết bọn họ là loại bằng hữu nào.
Tim Thẩm An đập thình thịch, lúc nãy chân bị đá vừa mới dùng lực đã đau đến mức không thể nói nên lời.
"Mày...mày định làm gì? Buông tay ra..." Thẩm An nghiến răng nghiến lợi nói, cố gắng kéo tay Lý Tục Ân, cố gắng mở rộng khoảng cách giữa hai người.
So với Lý Tục Ân, lực đạo này giống như mèo gãi ngứa, nó cười nói: "Tao định làm gì? Mày không biết à?"
"A, mày để cho tao dễ dàng tìm được chút đi, trên đường mày về nhà tao đã chờ mày rất nhiều lần rồi đấy, kết quả một lần cũng không chặn được, ai biết mày lại chạy đến cái ngóc ngách này?" Nó buông tay ra vỗ vỗ mặt Thẩm An: "Sao vậy Thẩm thiếu gia, chuyển nhà rồi sao?"
Thẩm An đưa tay ra, phát ra một tiếng "bụp" đánh rơi tay Lý Tuc Ân, cậu dùng lực đến mức tay Lý Tục Ân tê dại.
Âm thanh này ở đây đặc biệt rõ ràng, những người anh em đằng sau Lý Tục Ân vốn đang khoanh tay chờ Lý Tục Ân trút giận bỗng trở nên bồn chồn.
"Chết tiệt, tiểu tử này còn không biết phân biệt tình huống phải không?"
"Đừng nói nhảm với nó nữa. Hôm nay anh phải dạy cho nó một bài học."
"Mày nhìn nó như thế, hahaha, nó có thể chịu được đấm của Tục Ân chúng ta? Đừng có mà đánh người ta đến mức không đứng dậy được..."
Mấy người vừa đi về phía trước vừa nói chuyện, nhưng còn chưa kịp hành động, Lý Tục Ân đã giơ tay ngăn cản, nó nhìn chằm chằm Thẩm An, Thẩm An cũng ngước mắt lên, có chút hung ác trừng mắt nhìn nó.
"Mày muốn làm gì!" Thẩm An không tự chủ được lùi về phía sau một bước, lại mắng Lý Tục Ân: "Tao không sợ mày đâu!"
Lời tuyên bố của cậu khiến Lý Tục Ân nghe đến buồn cười.
Kết quả là, trước khi Lý Tục Ân kịp cười, Thẩm An đã quay người bỏ chạy.
Lần này Lý Tục Ân cũng phải chửi tục.
Thân thể nhỏ bé của Thẩm An đương nhiên không thể chạy nhanh hơn những tên đánh nhau quen tay này, chỉ mới mấy bước đã dễ dàng bị tóm gọn.
Lý Tục Ân vươn tay nắm lấy cổ áo cậu, dùng sức kéo lại rồi ném về phía sau.
Thẩm An mất đi khả năng tự chủ cơ thể, bị đám anh em tụi nó tóm lấy cánh tay, giữ lại.
Một mũi toàn mùi khói thuốc lá, cùng với những tiếng cười nhạo khiến cậu giận run cả người, nhưng cũng rất sợ hãi.
Mới chạy được vài bước đã bị bắt lại, cậu thở hổn hển vùng vẫy cũng không tài nào thoát ra khỏi đám người.
Lý Tục Ân chậm rãi châm một điếu thuốc, bước lại gần nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm An.
"Không sợ? Không sợ sao lại bỏ chạy? Bạn cũ, cậu thực sự làm tôi đau lòng đấy." Hai chữ cuối cùng mang theo vẻ phù phiếm và giễu cợt khó tả.
Thẩm An nhìn thấy nó tới gần, muốn lùi lại, nhưng lại bị mấy người phía sau giữ lại, không cách nào lùi đước.
"Ồ, nói đến đây, tao cũng muốn cảm ơn gia đình mày. Nếu bố mày không xuống, bố tao cũng không thể lên thuận lợi như vậy được." Lý Tục Ân cười nói.
Thẩm An nhịn không được, nghiến răng nghiến lợi, đỏ mắt chửi: "Khốn nạn!"
Ngay sau đó, nắm đấm của nó đón gió, đánh thẳng vào mặt Thẩm An.
Thẩm An nửa khuôn mặt tê dại, sau đó là một trận đau rát, đầu óc choáng váng, tầm nhìn hoàn toàn mơ hồ.
"Để tao hồi tưởng lại vì sao tao phải xin lỗi mày?" Lý Tục Ân tựa hồ đột nhiên tỉnh ngộ: "Đúng rồi, vì đã lấy tiền của mày đúng không." Nó đưa tay ra, bắt đầu thọc vào túi Thẩm An, lục từ trên xuống dưới, lấy ra năm mươi tệ.
Cậu cùng Cố Tần Nhiên ăn uống hai ngày nay, số tiền Lâm Hạc đưa cho còn chưa tiêu hết.
"Chậc, chậc, chậc, sao chỉ có năm mươi thôi? Tiền của mày đâu?" Lý Tục Ân vung vẩy năm mươi tệ trước mặt Thẩm An.
Thẩm An bị cú đấm đánh đến đầu óc quay cuồng, Lý Tục Ân dùng tay thô bạo kéo tóc bắt cậu phải nhìn mình.
"Trả lại tao... Trả tao..." Thẩm An nửa khuôn mặt sưng tấy đỏ bừng, trên làn da trắng bệch, khối bầm lớn như vậy nhìn đến sợ.
Cậu không muốn khóc trước mặt Lý Tục Ân một chút nào, nhưng vẫn đau đến rơi nước mắt, cố liều mệnh kìm lại, cậu vẫn cảm thấy có thứ gì đó lướt qua má mình, gây ra một cơn đau như kim đâm.
Sau khi nghe những gì cậu nói, Lý Tục Ân nhét thẳng năm mươi tệ vào túi.
"Ồ, lại khóc à, mày nói tại sao mày vẫn vô dụng như trước thế? Hễ có gì là lại đi mách bố với khóc nhè." Lý Tục Ân nhếch mép khinh thường, sau đó ngồi xổm xuống, như thể nó khám phá ra một thế giới mới.
Nó nhặt bài kiểm tra cùng mấy cuốn sách vương vãi trên sàn.
"Bắt đầu học rồi à?" Nó vừa nói vừa chậm rãi xé bỏ những thứ nhặt được trước mặt Thẩm An.
"Đừng...! Đừng xé bài tập của tao!" Thẩm An vùng vẫy về phía trước, cậu đột nhiên làm như vậy, người phía sau nhất thời không để ý mà thoát ra, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, bắt Thẩm An xem Lý Tục Ân xé bài kiểm tra của mình.
Một giọt nước mắt lớn từ vành mắt Thẩm An lăn xuống, cậu nặng nề thở sốc, lúc này Lý Tục Ân túm cổ áo cậu ném cậu vào tường, sau đó nói: "Từ giờ trở đi, mỗi đồng tiền của mày đều phải giao cho tao, tao sẽ để mắt tới mày đấy."
Nó buông tay ra, nhìn xuống Thẩm An, cậu có vẻ có chút đứng không vững: "Bây giờ xin lỗi tao, dùng tư thế mà tao đã từng xin lỗi mày trước đó."
"Tao không xin lỗi! Tao không sai..." Thẩm An khóc đến không thở được, cứng đầu mắng Lý Tục Ân: "Mày....mày đánh tao chết đi...!"
Lý Tục Ân khịt mũi, đang định đấm cậu lần nữa, nhưng khi Thẩm An nhìn thấy động tác của nơ, cậu đột nhiên dùng hai tay ôm đầu, kêu lên: "Đừng đánh đau quá..."
Thực sự không biết người này làm thế nào mà vừa có thể bướng bỉnh vừa nhát cáy như vậy.
Nắm đấm của Lý Tục Ân dừng lại ở một bên mặt cậu, hơi thở ấm áp của Thẩm An rơi vào trước nắm đấm của nó.
Nó nhìn vẻ không chịu khuất nhục của Thẩm An, lại nhìn những mảnh giấy bài tập vương vãi trên mặt đất bị gió cuốn đi, Thẩm An ôm đầu ở đó, thở hổn hển, cố gắng kiềm chế bản thân không bật khóc.
Bắt nạt một người như vậy kỳ thực không có gì thú vị, cũng không có cảm giác thành tựu, nhưng Lý Tục Ân lại có chút không muốn để cậu dễ dàng như vậy.
Nó có oán tất báo, làm sao có thể cứ thế mà bỏ qua?
Cuối cùng nó hạ giọng trước mặt Thẩm An, cảnh cáo: "Tao sẽ tiếp tục tìm mày cho đến khi mày chịu xin lỗi mới thôi, nếu không mỗi lần nhìn thấy mày tao sẽ đánh, xé bài tập của mày, cướp tiền của mày."