Sau kỳ tập quân sự Thẩm An gầy đi một chút, nhưng kỳ thực tố chất cơ thể không tồi, sau kiên trì vượt qua còn kết thêm không ít bạn mới.
Bọn họ năm nhất ít kỳ thực không ít khóa học, nhưng Thẩm An không còn bị Lâm Hạc ở bên cạnh giám sát, cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.
Thẩm An ở ngày hội CLB đăng ký tham gia, cuối tuần có thể đi CLB.
Cuối tuần đến tận buổi trưa mới từ ngoài trở về, động tác không tính là nhẹ nhàng đẩy cửa ký túc, cậu phơi nắng đỏ cả mặt, trên trán còn rịn ra lớp mồ hôi mịn.
Lâm Hạc đang ngồi trên bàn đọc sách, nghe thấy tiếng động quay đầu nhìn cậu.
Vu Cảnh không ở ký túc.
Đặng Dung còn đang đeo tai nghe chơi game, bàn phím đánh bùm bụp.
Ký túc bọn họ sau một thời gian tiếp xúc, không còn xa lạ như trước nữa, anh trai ngầu kia tuy ngầu nhưng cũng không có mấy bệnh vặt, hơn nữa cùng với Vu Cảnh, đều là bạn cùng lớp với Thẩm An.
Đặng Dung tuy không nghe thấy tiếng nhưng ngửi thấy mùi thức ăn, quay đầu nhìn bọn họ.
Cậu ta đến cái ký túc xá này không quá hai ngày đã biết hai cái người giường đối diện kia quan hệ không tồi.
Nghe nói là đồng hương.
Đánh xong ván game, Đặng Dung tháo tai nghe xuống.
Cậu ta nghe thấy Thẩm An nói với Lâm Hạc: "Hôm nay em đi canteen lấy cơm, dì nấu ăn thấy em đẹp còn cho thêm một thìa đấy!"
Đặng Dung nghiêng đầu liếc nhìn một cái, thấy Thẩm An lấy về hai phần cơm, đưa cho Lâm Hạc một phần, hộp cơm kia phồng căng ních đến sắp bung cả ra.
Trời rất nóng, mồm Thẩm An cũng không ngừng than nón, nhưng khoảng cách giữa cậu và Lâm Hạc lại vô cùng kỳ quặc.
Khoảng cách giữa hai người bọn họ quả thực rất gần, Thẩm An đứng đó, bắp chân như dán vào bắp chân của Lâm Hạc đang ngồi.
Nhưng Đặng Dung lúc này cũng không nghĩ nhiều, điện thoại trong tay cậu ta rung lên một tiếng, đồ ăn cậu ta đặt đã giao đến.
Lúc Đặng Dung lấy đồ ăn về nhìn thấy hai người bọn họ đã tách ra, Thẩm An trở về chỗ ngồi của mình, cúi đầu ăn hai miếng, lại quay đầu nói với Lâm Hạc hai câu, âm thanh có chút nhỏ, Đặng Dung không nghe rõ.
Chỉ thấy Lâm Hạc gắp hai miếng thịt bò trong hộp cơm của mình cho Thẩm An.
Đặng Dung lúc này ngoài cảm thấy cảm tình giữa hai bọn họ rất tốt cũng không cảm thấy gì nhiều.
Bọn họ đi học được hai tuần, có một bạn nữ trong câu lạc bộ dính cậu ta có vẻ hơi quá, cậu ta cũng không có cái ý nghĩ kia lắm, nhưng suy cho cùng vẫn là nữ sinh, cũng vẫn muốn giữ chút thể diện cho đối phương, chỉ đành cố gắng giữ chút khoảng cách.
Sau đó có lần ở trường chạm mặt, vị nữ sinh kia nói với đồng bạn mấy câu rồi chạy tới chỗ cậu ta, Đặng Dung không còn cách nào khác, chỉ đành cùng cô đi một đoạn đường, trong tâm thầm tìm từ ngữ từ chối.
Chủ yếu là nữ sinh này cũng không có tỏ tình, khiến cậu ta càng không tiện mở lời từ chối.
Đương lúc Đặng Dung nghĩ ngợi vẩn vơ, cậu ta bị nữ sinh kích động vỗ một phát vào cánh tay.
Cô nói: "Cậu mau xem, vị kia là bạn cùng lớp tớ đó!"
Đặng Dung nhìn theo hướng cô chỉ: "Ừ?"
Nữ sinh tiếp tục giới thiệu: "Đây là người năm nay đăng ký vào Viện Y có điểm cao nhất ấy, thành tích tốt lớn lên cũng đẹp trai, trong lớp rất nhiều bạn nữ xin phương thức liên lạc cậu ấy đều bị từ chối, nghe nói có người yêu rồi."
"Lạnh lùng lắm, cả ngày không để ý ai cả, cả lớp giao tiếp nhiều nhất là với giáo sư chuyên ngành."
Đặng Dung nhìn Lâm Hạc ôm hai cuốn sách trong tay đi trong sân trường, cau mày: "Tớ cùng phòng với cậu ta."
Nữ sinh có vẻ càng hứng thú hơn: "Thật không? Vậy cậu ấy thực sự có bạn gái à? Cậu có nhìn thấy bao giờ chưa?"
Đặng Dung lắc đầu: "Chưa thấy qua."
Nữ sinh rõ ràng không tin: "Vậy cậu ấy có ở ký túc gọi điện cho bạn gái bao giờ chưa?"
"không có." Đặng Dung trả lời.
Không những chưa từng thấy qua Lâm Hạc ở ký túc gọi điện cho bạn gái bao giờ, thậm chí trong ấn tượng của Đặng Dung, trừ chuông báo thức, điện thoại của Lâm Hạc chưa bao giờ reo.
Nữ sinh một mặt đột nhiên tỉnh ngộ: "Tớ biết ngay cậu ấy tìm lý do để từ chối các bạn nữ mà!"
Đặng Dung đối với việc Lâm Hạc có bạn gái hay không cũng chẳng mấy hiếu kỳ, cậu ta đối với bạn cùng phòng của mình hài lòng nhất vẫn là Lâm Hạc.
Đủ an tĩnh, có thể tự giải quyết việc của mình sẽ không làm phiền đến người khác.
Vu Cảnh có lúc quá ồn ào, Đặng Dung có lúc không chịu nổi.
Mà Thẩm An!
Cực kỳ lắm lời, làm Đặng Dung nhớ tới con chim quý mà ông cậu ta nuôi.
Lúc nào cũng líu líu lo lo cả ngày không thôi.
Đặng Dung cảm thấy Lâm Hạc là cùng một loại người với cậu ta, tính cách tương đồng, quan trọng nhất là Lâm Hạc còn ưu tú như thế.
Đặng Dung kỳ thực là người có chút vấn đề về giấc ngủ, cậu ta không giống Vu Cảnh dễ vào giấc, cậu ta phải ở trong môi trường cực kỳ an tĩnh mới có thể ngủ.
Nhưng không rõ tại sao người cao lãnh như Lâm Hạc sau khi tắt đèn còn cùng Thẩm An nhỏ giọng nói chuyện.
Cái này cũng không thể trách Lâm Hạc, là Thẩm An không thể không chế được thói quen thích nói của bản thân.
Phần lớn thời gian đều là Thẩm An tự cho rằng mình đã rất nhỏ giọng nói chuyện với Lâm Hạc một tràng, lâm Hạc thỉnh thoảng thì "ừ" hoặc "Tốt" hoặc "Không được" một tiếng.
Sau đó hai người mới có thể an tĩnh ngủ, Đặng Dung cũng mới có thể yên giấc.
Hôm nay cuối tuần, Đặng Dung chơi game đến tối muộn, giữa đêm khát nước tỉnh giấc. Cậu ta có chút không muốn xuống giường lấy cốc nước, nhưng cổ họng khát đến ngủ không nổi.
Đương lúc cậu ta cuối cùng cũng quyết định chầm chầm ngồi dậy, xuống giường lấy nước, cậu ta mở mắt, mới nhổm dậy nửa người. Phòng ký túc rèm kéo chặt, ánh trăng xuyên qua rọi vào trong phòng.
Cậu ta nhìn thấy trên giường đối diện, có hai cái đầu trong bóng tối chầm chậm chụm lại một chỗ, dừng một lúc, sau đó mới nhẹ nhàng tách ra.
Đặng Dung cứng còng người một hồi lâu không động đậy nổi, cậu ta nghe thấy tiếng thở dốc rất rõ ràng.
À, thì ra không những tại lúc sau khi tắt đèn nghĩ rằng đã rất bị mật nói chuyện, còn biết hôn mỏ nữa.