Giang Linh bị Âu Tuấn bắt được tay ngay lập tức, dù sau cũng bị bắt rồi, Giang Linh dứt khoát đập vỡ chiếc bình, không những không xấu hổ mà lại rất quang vinh nói rằng: “Ai da sờ hai cái cũng không mất miếng thịt nào, em trả tiền không được sao? Anh nắm đầu em suốt này thì tôi nói gì được?”
Âu Tuấn: “…” Anh sốc không kịp đỡ, phục luôn con khỉ lưu manh này.
Chu Viễn Thanh bưng cho bọn họ hai ly nước nho ngâm đường, Âu Tuấn nuốt ừng ực cả một ngụm nước đường lớn, rồi lấy áo khoác mặc lên người, che khuất vóc dáng tuyệt vời kia.
Giang Linh vừa uống nước đường, vừa liếc mắt tỏ vẻ tiếc hận.
“Thế mà lại chập mạch cơ đấy.” Chẳng khó nghe ra được vẻ khó mà tin nổi trong ngữ khí của Chu Viễn Thanh, anh ta cảm thán: “Phó đội trưởng Âu đúng là tiềm năng vô hạn.”
Âu Tuấn hơi nhếch môi cười nhạt, liếc xéo Giang Linh: “Như vậy coi như thí nghiệm xong rồi hay thế nào nữa?”
Giang Linh ngẫm nghĩ: “Bởi vì xem ra trước mắt, dường như dị năng của anh không thể khống chế, dễ bạo phát, vì vậy cũng không có cách nào khảo nghiệm thuộc tính được.”
“Khảo nghiệm thuộc tính?” Âu Tuấn nghiền ngẫm bốn chữ này, chợt nghĩ tới tối qua nhìn thấy dị năng của Giang Dương Minh, dị năng gió.
Gió này, chắc là chỉ thuộc tính.
Chu Viễn Thanh ở một bên gật đầu: “Phải đấy, chính là phương hướng cụ thể của dị năng, xem xem là dị năng bình thường hay là dị năng đặc thù.”
“Không phải dị năng đều đặc thù sao?” Âu Tuấn nói.
Chu Viễn Thanh cười cười, gật gật đầu nói: “Đích xác đều là đặc thù, nhưng trong phạm vi ấy phân tích kỹ càng hơn, vẫn có thường thấy và hiếm thấy. Giống như Dương Minh là người song dị năng, dị năng gió của cậu ấy và dị năng lửa của Cẩm Hà, chính là những dị năng thường thấy. Mà dị năng của Đường Hạ là người hiểu tiếng thú, còn có dị năng khống chế tâm linh của Dương Minh, ấy chính là những dị năng đặc thù.”
Âu Tuấn nghe vậy tựa có điều ngẫm nghĩ gật gật đầu, sau đó hỏi Chu Viễn Thanh một câu: “Vậy Lục Phi và cậu thì sao?”
Chu Viễn Thanh cười nói: “So ra nếu nói dị năng của Lục Phi là dị năng, chẳng bằng bảo rằng là sự nghiệp gia tộc, cậu ta là truyền nhân của Quỷ đạo.”
Âu Tuấn: “Quỷ đạo?”
Giang Linh ở một bên gật gật đầu đáp: “Ừ…” Cô ngẫm nghĩ, bèn so sánh một cách thông tục để giải thích cho dễ hiểu: “Anh tạm hiểu tựa như đạo sĩ Mao Sơn là được, trong sự kiện siêu nhiên loại hình linh dị, Lục Phi rất cừ, nhưng trong sự kiện siêu nhiên phạm tội dị năng, Lục Phi không được việc lắm.”
Lời giải thích của Giang Linh luôn có thể khiến cho Âu Tuấn hiểu rõ, anh gật gật đầu, rồi nhìn Chu Viễn Thanh.
Chu Viễn Thanh liền cười cười tự chỉ chỉ vào mình, nói: “Phó đội trưởng Âu, tôi là người bình thường duy nhất trong số thành viên của bộ đội đặc thù của chúng ta.”
Âu Tuấn nhướng mày, trong lòng quả thực mà nói đúng là không dễ dàng gì, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn nhỉ, không không không, câu nói này hình như không dùng như thế.
Dường như có vẻ anh vô hình trung lây phải tật xấu rối loạn sắp xếp ngôn từ trong não của Giản Linh?
Âu Tuấn hỏi Giang Linh một câu: “Vậy còn em?”
Giang Linh nghe vậy cười cười: “Dị năng của em không có thuộc tính.”
“Không có thuộc tính?” Âu Tuấn hỏi.
Chu Viễn Thanh ở một bên liền giải thích: “Tuy rằng dị năng của đội trưởng Giản không có phương hướng thuộc tính cụ thể, nhưng mà vô cùng mạnh, chính bởi vì không có thuộc tính, cũng sẽ không bị khắc chế, vì thế đội trưởng Giản có thế đối phó với tất cả các dị năng. Nói đơn giản một chút chính là, dị năng của Cẩm Hà là dị năng lửa, mà nếu như Cẩm Hà gặp phải người dị năng nước, sẽ bị khắc chế khá gay gắt. Dị năng của Dương Minh là dị năng gió, thì có thể hỗ trợ sức mạnh dị năng của Cẩm Hà.”
Âu Tuấn hiểu cặn kẽ, anh gật đầu nói: “Vì thế Giản Linh sẽ không bị gò bó bởi sự khắc chế giữa các thuộc tính?”
Chu Viễn Thanh: “Đúng vậy, không chỉ như thế, bởi vì linh lực của đội trưởng Giản là không thuộc tính, không những không phải chịu sự khắc chế của bất kỳ thuộc tính dị năng nào, còn có thể hỗ trợ sức mạnh dị năng của tất cả các thuộc tính, hơn nữa cũng có thể đối kháng được sức mạnh dị năng của tất cả các thuộc tính.”
Âu Tuấn nghe vậy cười cười, liếc mắt nhìn Giang Linh cười như không cười, đưa ra kết luận trực tiếp nhất: “Cao con hổ à?”
Giang Linh vốn đã sắp ưỡn ngực kiêu ngạo chuẩn bị nghênh đón lời khen của Âu Tuấn, nào biết anh cứ thế mà đưa ra kết luận cao con hổ này!
Đội trưởng Giản tỏ vẻ không phục, cô kiêu ngạo mà nói: “Không phải đâu! Em đây gọi là em sinh một, một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn vật.”
Âu Tuấn nhịn cười, gật gật đầu nói: “Ừ, cao con hổ.”
Giang Linh không muốn nói chuyện với anh nữa.
Nhưng từ trong lời nói của Chu Viễn Thanh, Âu Tuấn kỳ thực đã hiểu được, ở trong lĩnh vực của cô, Giang Linh là người cực kỳ mạnh. Một người không có nhược điểm không bị khắc chế, nếu như cô không ấm áp thiện lương như vậy, nếu như một người như vậy đi theo cái ác, sẽ là một tồn tại đáng sợ tới cỡ nào.
Nhưng nhìn thấy con khỉ đang nổi giận ở trước mắt, Âu Tuấn chằng cảm thấy đáng sợ chút nào, thậm chí còn hơi buồn cười.
“Anh còn cười!” Con khỉ không vui gắt lên.
Âu Tuấn sờ sờ mặt cô, ý cười trong mắt càng sâu.
“Nếu như bên này không thể thử nghiệm được…” Giản Linh lẩm bẩm một câu, đôi mắt chuyển sang phía Chu Viễn Thanh: “Nick đâu rồi? Phòng dưới hầm hay là kho an toàn?”
“Ở kho an toàn của cô đấy.” Chu Viễn Thanh đáp lời.
Lần này Giản Linh lại không hề hấp tấp, dù sao trước mắt thì kho bảo hiểm đã không còn cất trữ huyết trụy của cô, lô lần trước sau khi bị Nick ăn vụng, cô vẫn chưa bổ sung thêm.
Anh Anh Quái kia mê ngủ trong kho an toàn thì cứ ngủ ở đó đi, Giản Linh cũng biết, bởi vì không khí trong phòng dưới hầm không được tốt, có mùi nấm mốc, Nick lại coi trọng chi tiết, đương nhiên là không thích.
Kho an toàn thì không giống vậy, bởi vì bên trong bày không ít đồ chơi tốt của cô, đều phải gìn giữ ổn thỏa, vì thế hệ thống thông gió, hệ thống kiểm soát độ ẩm gì gì đó trong kho bảo hiểm đều tương đối hoàn thiện.
Đối với Huyết tộc xuất thân quý tộc mà nói, đương nhiên là nơi thư thái hơn.
Giản Linh gật gật đầu: “Được đấy, vậy tôi và Âu Tuấn đi xem xem.”
Chu Viễn Thanh nhìn Âu Tuấn: “Phó đội trưởng Âu lại muốn động thủ?”
Hiển nhiên chuyện lần trước Âu Tuấn vừa chạm mặt Nick đã lập tức dùng tử đàn lá nhỏ đâm vào tim Nick vẫn khiến người ta nhớ như mới vừa xảy ra.
Đấu tay không với Huyết tộc chính cống đấy, quả thực còn xứng bậc dũng sĩ trong dũng sĩ hơn cả vật nhau tay không với gấu.
“Không đâu.” Giản Linh lắc đầu, nụ cười trên mặt đã thu liễm lại đôi chút: “Quan trọng là, máu của Nick lại không có bất cứ tác dụng gì với Âu Tuấn, tôi phải làm rõ việc này mới được.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!