Xe chạy thẳng về công quán, không phải bọn họ không muốn quay về nhà ở vườn Quảng Nhã.
Mà do sức khỏe Giản Linh chưa hồi phục hoàn toàn nên mỗi đêm đều phải đến công quán, chờ đến khi sức khỏe cô hoàn toàn hồi phục mới thôi. Chẳng may nếu buổi tối có vấn đề gì, ở công quán an toàn hơn vườn Quảng Nhã nhiều.
Sau khi đến công quán, Giản Linh cực kỳ đắc ý đi khoe với mọi người hôm nay Âu Tuấn đã làm những món ngon gì cho cô ăn, canh cá cay và đuôi tôm hấp trà ăn ngon cỡ nào…
Mọi người rất khinh thường với hành vi đã ăn mảnh còn muốn đem ra khoe khoang này của Giản Linh.
Bọn họ ầm ĩ tỏ vẻ hâm mộ ghen tị.
Gần như là hận không thể lập tức kéo ba ruột Âu đi làm đồ ăn cho bọn họ nếm thử, chỉ là Âu Tuấn không quay về cùng Giản Linh.
Lục Phi la hét: “Ba Âu đâu! Tôi muốn ba Âu của tôi!”
Ngay cả Husky cũng có thể nghe hiểu ‘ba Âu’ chính là ai, chính là người mỗi lần đều cho nó đồ ăn ngon.
Cho nên nghe thấy Lục Phi gào thét ‘ba Âu’ Husky ở bên cạnh cũng sủa gâu gâu thật to, cực kỳ hưng phấn.
Giản Linh xoa bộ lông xù xù của con chó một lượt, cực kỳ đắc ý cười nói: “Anh ấy có việc phải đi ra ngoài, tôi thấy anh ấy không ở đây mới cố ý nói cho mấy người thèm đấy.”
“Sớm muộn gì chúng tôi cũng phải nộp đơn xin từ chức, đội trưởng Giản, cô chờ đấy!” Lục Phi hầm hừ mở lọ khoai lang mật ong mà Giản Linh mua về, tức giận ném vào trong miệng nhai, giống như đang nhai xương cốt của Giản Linh vậy.
Đối với sự uy hiếp của Lục Phi, Giản Linh không sợ chút nào.
Cô cười tủm tỉm nằm trên sô pha, lấy di động gửi tin nhắn Zalo cho Âu Tuấn.
Chuyện đáng nói là, tên của Âu Tuấn trong Zalo không có gì mới mẻ cả, chỉ có vỏn vẹn hai chữ… Âu Tuấn.
Nhưng Giản Linh đặc biệt thích ảnh đại diện Zalo của Âu Tuấn, không phải vì ảnh đại diện của Âu Tuấn là ảnh chụp chung của hai người họ, hiện giờ hai người vẫn chưa phát triển đến trình độ đó.
Nhưng Giản Linh vẫn rất thích, thậm chí lúc chờ Âu Tuấn trả lời tin nhắn, cô thường mở ảnh đại diện ra xem, chỉ thiếu liếm sạch màn hình.
Ảnh đại diện Zalo của Âu Tuấn rất đơn giản, chính là ảnh chụp của anh, nhưng là ảnh chụp anh mặc quân trang.
Giản Linh từng thấy dáng vẻ Âu Tuấn mặc cả bộ võ trang của đặc công, cao lớn anh tuấn, toàn thân nam tính sắc bén giống một thanh đao vừa ra khỏi vỏ.
Nhưng cô vẫn chưa từng tận mắt thấy dáng vẻ Âu Tuấn mặc quân trang chính thức, tuy nhiên chỉ cần nhìn người đàn ông mặc quân trang thẳng tắp trên bức ảnh này, quả thực có thể thỏa mãn hoàn toàn ảo tượng của phụ nữ với chế phục.
Dáng người hoàn mỹ ở dưới lớp chế phục vừa người đó có thể khiến người ta mặt đỏ tim đập và nó càng làm lộ rõ vẻ cao lớn anh tuấn. Quân hàm hai gạch một sao, hai hàng huân chương đại biểu trước ngực.
Tuy là khuôn mặt ít khi nói cười, nhưng vẫn đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Nếu không phải ý nghĩ không tốt, Giản Linh còn muốn in bức ảnh này ra thành một tấm lớn treo ở trong nhà.
Nhưng… Loại ảnh quân trang chính thức này của quân nhân, thật ra ở góc độ khác, ý nghĩa cũng không tốt.
Bởi nếu bọn họ hi sinh vì nhiệm vụ, bức ảnh này sẽ được rửa ra làm di ảnh của bọn họ.
Cho nên Giản Linh cũng chỉ có thể yên lặng ngắm màn hình.
Cô lười biếng nằm trên sô pha, trong miệng ngậm một que kẹo vị mật đào, ngón tay linh hoạt gõ gõ trên màn hình.
Âu Tuấn đang ngồi ở đầu tàu.
Một người đàn ông trạc tuổi Âu Tuấn, đi xuống từ một chiếc xe thể thao Lamborghini bản giới hạn và đi về phía Âu Tuấn.
Khuôn mặt của anh ấy không phải kiểu tuấn tú mày rậm mắt to, nhưng lông mi dài sắc bén, đuôi mắt hoa đào hơi nhướng lên, có cảm giác sạch sẽ, dáng người mảnh khảnh cao gầy, giống như công tử thế gia trường thân ngọc lập* trong tranh thủy mặc.
*Trường thân ngọc lập (长身玉立): thường dùng để miêu tả đàn ông vóc dáng cao lớn, ‘ngọc lập’ hiểu là dáng người thẳng tắp, mạnh mẽ rắn rỏi.
Người đàn ông này là bạn lâu năm từ thời trung học của Âu Tuấn, tên là Mạc Nghịch. Nhà làm ngành buôn bán ô tô, công việc làm ăn cũng rất lớn, trong nơi thâm sâu không thiếu gia đình quyền quý như thành phố Yên Ninh này, cũng có thể coi như là hào môn danh xứng với thực.
“Hey! Tuấn!” Mạc Nghịch cười nói, chân dài bước tới, ngồi xuống đối diện Âu Tuấn, nắm tay thành nắm đấm đưa về phía Âu Tuấn.
Âu Tuấn vươn nắm đấm cụng tay với Mạc Nghịch, khóe môi cong lên: “Lại đổi xe à?”
Anh nhìn lướt qua chiếc Lamborghini bản giới hạn đỗ ở bên kia, huýt sáo một cái.
“Mạt Lị, mỗi lần gặp mặt đều thấy cậu lái một chiếc xe khác nhau.” Âu Tuấn cười nói.
Mạc Nghịch nghe vậy, lập tức có chút bất đắc dĩ nói: “Đã là lúc nào rồi, có thể đừng lấy tên từ thời học sinh ra trêu tôi nữa được không?”
Anh ấy tên là Mạc Nghịch, nhưng lúc học trung học, chủ nhiệm lớp là người tỉnh Hà Liên, thật ra khẩu âm địa phương cũng không quá nghiêm trọng, nhưng đôi khi, vẫn sẽ thể hiện ra tinh túy trong giọng nói của người tỉnh Hà Liên, đó chính là không thể phân biệt n và l.
Vì thế khi điểm danh lúc mới vào học, chủ nhiệm lớp đã gọi tên: "Mạt Lị? Mạt Lị là bạn nào?"
Các bạn học lúc ấy nghe vậy còn tưởng là bạn học nữ.
Sau đó một thiếu niên cao gầy đẹp đẽ đứng lên với sắc mặt phức tạp, trong giọng nói có oán niệm sâu nặng: “Thầy, em tên Mạc Nghịch, Mạc Nghịch trong tâm đầu ý hợp, không phải Mạt Lị trong hoa nhài.”
Thầy giáo cười ha ha nói: “Thông cảm một chút cho tiếng phổ thông của thầy nhé.”
Mạc Nghịch thông cảm cho tiếng phổ thông của thầy giáo, nhưng các bạn học lại không thông cảm cho Mạc Nghịch, vì thế biệt danh ‘Mạt Lị' này đã đi cùng anh ấy trong suốt thời gian học trung học, cũng coi như là một đoạn quá khứ đau thương.
Hơn nữa loại bạn cũ quen nhau từ thời trung học như Âu Tuấn, vẫn luôn gọi cái biệt hiệu này cho đến bây giờ.
Nghe thấy Mạc Nghịch kháng nghị, Âu Tuấn nghiêm túc gật đầu, khiêm tốn tiếp thu, chết cũng không hối cải, tiếp tục nói: “Được, Mạt Lị, không thành vấn đề, Mạt Lị.”
Mạc Nghịch thở dài: “Âu Tuấn, tôi quen cậu đúng là sơ ý chọn nhầm bạn.”
Anh ấy cũng lười so đo với Âu Tuấn, hất cằm về phía chiếc xe: “Cũng không phải xe mới gì, để trong gara, thỉnh thoảng tôi lấy ra dạo chơi.”
Anh ấy tung chìa khóa xe có logo con bò vàng của Lamborghini rồi nói: “Cậu thích à? Cho cậu mượn lái đấy.”
Âu Tuấn xua xua tay: “Ở bộ đội đã quen dùng xe Jeep rồi, loại xe thể thao sàn thấp này…… Tôi luôn cảm thấy giống như giây tiếp theo mông sẽ trực tiếp chạm đất.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!