Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thiếu Tướng Đại Nhân: Sủng Vợ Tận Trời

“Hả?” Giản Linh sững sờ, cô bị áp vào lồng ngực ấm áp của anh, được bao bọc trong một vòng tay mạnh mẽ, ngay lập tức bị hơi thở của Âu Tuấn bao vây.

“Sao… sao vậy?” Giản Linh hơi bối rối, nhưng vẫn nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy vòng eo thon gầy săn chắc của anh. Cô mỉm cười: “Lục Phi còn nhỏ tuổi lại ham chơi nên khả năng còn kém một chút, thực ra nhà của anh ta cũng có chút quan hệ họ hàng với nhà mẹ em, nhà anh ta vứt anh ta vào trong bộ đội đặc thù cũng à để em rèn luyện thêm cho anh ta đấy…”

Tâm tư của con khỉ này trước nay luôn dễ đoán, nếu cô muốn an ủi ai sẽ nói lảm nhảm rất nhiều, lẩm bà lẩm bẩm chỉ thiếu nói hết tất cả mọi chuyện ra.

Âu Tuấn im lặng vài giây rồi mới thì thầm: “Thật ra anh cũng không phải người tốt gì cho cam, lòng thương người gì gì đó cơ bản là anh không có.” 

Giản Linh ngẩng đầu lên từ trong vòng tay anh, chớp mắt nhìn, trong mắt cô có chút bối rối, như thể không hiểu tại sao Âu Tuấn lại nói lời này.

“Ý anh… là gì?” Giản Linh bối rối hỏi.

Âu Tuấn mím môi mỏng, nhìn thẳng vào mắt cô: “Tức là, khi người ta còn sống có thể rất đáng thương, lúc chết đi cũng đáng thương, nhưng thật ra anh không cảm thấy gì cả, có thể có chút đồng tình, nhưng cũng chỉ vậy thôi.”

Trong lòng Giản Linh chấn động, ánh mắt run rẩy, như thể đã hiểu ý Âu Tuấn.

“Lúc bọn họ còn sống phải khó khăn thế nào, phải chết thảm thiết thế nào, sau khi chết phải khổ sở như nào, anh không quan tâm. Vì thế nên, nếu như để khiến cho bọn họ được tinh lọc và siêu sinh, không bị chấp niệm tra tấn nữa, mà em phải bị thương, thì…”

Âu Tuấn nói đến đây, đôi mắt nheo lại, ánh mắt sâu thẳm kia lúc này còn lấp lánh hơn cả những vì sao trên trời, giọng anh không lớn, trầm thấp mà quyến rũ, nhưng lời nói lại rất nặng nề.

Anh nói: “Hãy cứ để bọn họ chịu giày vò đi. Âu Tuấn anh chỉ là một người bình thường, anh rất ích kỷ. Anh không muốn em bị thương.”

Trái tim Giản Linh run lên, từng đợt sóng tình ấm áp cuộn lên trong lòng cô.

Cô cười nhẹ, hai gò má đỏ hồng.

Nói chuyện cũng không lưu loát. Cô nói lớn: “Biết rồi… Biết rồi… Sau này… Sau này em sẽ cẩn thận, không để bị thương là được mà… Xem anh bị dọa sợ này.”

Âu Tuấn không nói chuyện, ôm cô một lúc, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô: “Được rồi, chúng ta vào nhà thôi.”

Giản Linh xua tay: “Chờ một chút, em còn có việc phải làm.”

Âu Tuấn nhướng mày, đi theo cô đến cửa sau của công quán, quả nhiên ở cửa sau không có những hoa văn cấm chế sáng ánh sáng xanh.

Giản Linh vươn tay ra, đôi mắt hơi nheo lại, ánh mắt tập trung, nhưng động tác của cô có vẻ rất nhẹ nhàng thoải mái, tựa như ăn cơm uống nước.

Cô mở lòng bàn tay ra, chỉ thấy những hoa văn cấm chế màu xanh từ từ hiện ra, mới đầu mờ nhạt, sau đó càng lúc càng rõ ràng.

Nhanh chóng bố trí lại cấm chế ở cửa sau một lần nữa.

Sau đó cô kéo Âu Tuấn vào nhà.

Tần Đường Đường vốn phụ trách hậu cần ở bộ đội đặc thù, cho nên lúc ban ngày  cô ấy đã sắp xếp xong một phòng cho Âu Tuấn.

Dù sao thì mỗi người bọn họ đều có một phòng riêng ở công quán. Nay Âu Tuấn đã là đội phó, tất nhiên cũng phải có.

Không chỉ có phòng ở, ngay cả bàn làm việc cũng đã chuẩn bị xong.

Âu Tuấn đứng ở cửa phòng, nhìn bên trong phòng sạch sẽ ngăn nắp, trong lòng không khỏi cảm thấy mất mát.

Không thể không nói, được ngủ chung với Giản Linh hai lần, ừm… tuy chỉ là ngủ chung đơn thuần, nhưng Âu Tuấn cũng đã được trải nghiệm cái gọi là ăn tủy nhớ vị.

Cô thơm ngát thơm như vậy, ngửi được mùi hương của cô xung quanh làm cho anh thấy rất an tâm.

Gian Linh cũng đứng bên cạnh Âu Tuấn quan sát căn phòng, hơi mím môi.

Nghĩ đến lúc ngủ được Âu Tuấn ôm trong vòng tay an tâm vô cùng.

Nhất thời trong lòng cảm thấy hơi giận vì cô gái Đường Đường này sắp xếp mọi chuyện nhanh nhẹn ổn thỏa quá.

Chuẩn bị nhanh như thế để làm gì…

“Nếu phòng anh còn thiếu thứ gì thì cứ nói với Đường Đường, cô ấy sẽ chuẩn bị cho anh.” Giản Linh nói một câu trái lương tâm.

Âu Tuấn gật đầu, “Cũng không thiếu thứ gì, dù sao cũng không thường xuyên sống ở đây. Khi nào em khỏe lại thì chúng ta còn phải về nhà nữa.”

Thậm chí Âu Tuấn cũng không biết bắt đầu từ khi nào mà trong miệng anh ngôi nhà anh bất đắc dĩ phải sống chung với Giản Linh đã có thể dùng chữ “nhà” để thay thế.

Giản Linh thần kinh thô, không nhận ra được ý tứ trong lời nói của anh.

Cô nghe xong gật đầu: “Ừ, vậy cũng được. Vậy anh nghỉ ngơi sớm đi. Anh đã quen ngủ sớm dậy sớm rồi, đừng cố thức nữa.”

Nghĩ đến anh lo lắng thức trắng đêm để chăm sóc cho cô, bản thân không được nghỉ ngơi đàng hoàng, Giản Linh cũng rất đau lòng.

“Được rồi, em cũng nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai chúng ta về nhà họ Giản đi.” Âu Tuấn xoa đầu cô cười nói.

Giản Linh ngoan ngoãn gật đầu.

Âu Tuấn suy nghĩ một chút lại nói thêm: “Nếu em cảm thấy trong người không thoải mái, nhớ gọi anh, đừng chịu đựng một mình.”

Giản Linh mỉm cười, gật đầu một lần nữa, siết nhẹ các ngón tay của anh.

Sau đó mới nhảy chân sáo trở về phòng mình.

Kết quả đến nửa đêm Giản Linh lại nóng như lửa đốt, nhưng cũng không quá nghiêm trọng như đêm qua.

Mà con khỉ này thần kinh thô, tự bản thân còn không cảm thấy gì.

Cũng may bởi vì Âu Tuấn không yên tâm, trong lòng vẫn luôn lo lắng, ba giờ sáng liền tỉnh giấc, còn chuẩn hơn đồng hồ báo thức.

Sang phòng Giản Linh xem cô một chút.

Vừa sang đã thấy cả người cô nóng rực, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, người bọc trong chăn còn hơi run rẩy, nhưng nhìn chung đã hồi phục không ít, không còn nghiêm trọng như tối qua.

Âu Tuấn cũng không đánh thức những người khác, dù sao hôm nay Lục Phi cũng cần nghỉ ngơi thật tốt, không thể để anh ta sử dụng bùa chú Chính Dương tiếp được.

Anh suy nghĩ một hồi, dứt khoát cởi giày trèo lên giường cô.

Giản Linh ngủ rất sâu, không hề tỉnh giấc.

Cảm giác được bên cạnh có nguồn nhiệt, vô thức nhích lại gần.

Âu Tuấn cũng tự nhiên mà ôm cô vào lòng, hít hà mùi hương trên người cô, lúc này mới thấy an lòng.

Trời vừa sáng, Giản Linh liền hạ nhiệt. Cũng vừa đến lúc Âu Tuấn rời giường.

Khi Âu Tuấn tỉnh giấc nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Linh, tâm trạng anh cũng tốt hơn.

Trước khi đứng dậy, Âu Tuấn nghĩ nghĩ một hồi, sau đó cúi đầu hôn lên trán cô một cái. Sau đó cô mới nhẹ nhàng xuống giường, ra khỏi phòng cô.

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận