Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thiếu Tướng Đại Nhân: Sủng Vợ Tận Trời

Ông cụ nói đến đây, vẻ mặt của Âu Tuấn hơi cảm thấy ngại, làm sao lại không nghe ra ông cụ từ từ nói nói từ đời trước rồi nói đến đời của anh và Giản Linh, đây… là muốn quở trách anh.

"Đính hôn cũng chỉ vì muốn cứu cháu, dù sao thì mệnh cách của cháu cũng ở đó, hai nhà chúng ta đều rất đau lòng, cũng xem là nghĩ hết mọi cách."

"Sợ cháu và bé Năm giống như cô Âu Húc Lam của cháu và ba đứa con trai của ông lớn lên bên nhau từ nhỏ nên xem nhau là anh em, sợ rằng hai đứa lại không thể trở thành người yêu của nhau. Vừa hay con ở trong doanh trại, bé Năm ở trên núi, nên cũng không để hai đứa qua lại."

"Rồi lại sợ cháu và bé Năm giống tính cách trầm lắng như Giản Chi và Âu Dật, lại là ước mơ xa vời. Cho nên nuông chiều bé Năm thành con khỉ nghịch ngợm coi trời bằng vung. Còn kết quả thì sao? Mới bảo hai đứa xem mắt một chút, hai đứa chạy cái gì?"

Giản Ôn nói êm tai, cuối cùng cũng nói đến trọng điểm, cũng không khác với những gì Âu Tuấn nghĩ, quả thực… là muốn quở trách anh.

Dù sao trước mắt Âu Tuấn cũng hiểu rõ những chuyện siêu nhiên, làm sao mà không hiểu? Nếu không phải hai nhà có tình cảm tốt, thật ra Giản Linh không có gì với Âu Tuấn thì cũng có thể sống rất tốt.

Nói trắng ra, đều là vì Âu Tuấn.

Cho nên ông cụ Giản muốn lấy chuyện này trách mắng anh, Âu Tuấn cảm thấy mình thật sự không có gì để biện minh.

Giản Linh khá hiểu rõ phong cách nói chuyện của ông cụ nhà mình, cũng là lúc nói với con cháu ở trong nhà, ông cụ Giản mới thật sự lòng ngay dạ thẳng, nên mắng thì mắng, lúc nghiêm khắc rất đáng sợ.

Nhưng dù sao cũng là trụ cột vững chắc trà trộn nhiều năm trong khu kinh doanh, xưa nay nói chuyện đều có trình độ rất cao.

Ông cụ nói chuyện cũng không châm chọc, mỉa mai, chỉ ôn hòa nhã nhặn như vậy nhưng cũng có thể làm người ta cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Âu Tuấn cụp mắt, anh hơi mím môi, giọng điệu chân thành: "Ông Giản, cháu xin lỗi, chuyện này là cháu làm không đúng."

Giản Ôn hơi nhướng mày, vẫn nói với vẻ mặt ung dung, điềm tĩnh: "Vốn dĩ chuyện này là hai bên đều có lỗi. Nhưng suy cho cùng, là cháu chạy trước đúng không? Con khỉ nhà ông đúng là hơi nghịch ngợm một chút, nhưng từ nhỏ cũng là bảo bối yêu quý, cháu là con trai mà chạy trước, bé Năm nhà ông chạy rồi cũng tốt, nếu như hôm đó con bé không chạy, nếu nếu lại thì không biết mất mặt bao nhiêu?"

Âu Tuấn gật đầu: "Cháu biết sai rồi."

Giản Quang Minh ở bên cạnh xoa dịu: "Được rồi ba, hôm nay là Linh Linh đưa Âu Tuấn về, vừa đến là ba đã dạy dỗ người ta."

Dương Tâm Lan phụ họa theo: "Đúng vậy bà, phải để cho hai đứa ngồi xuống nói chuyện."

Nói rồi, bà ấy vẫy tay với hai người, rồi chỉ về cái ghế ở bên phải ông cụ và bà cụ, nói: "Mau lên, hai đứa ngồi xuống đi."

Âu Tuấn vừa bước đi, Giản Linh cũng đi theo.

Thì nghe thấy ông cụ lúc nãy còn nói bình tĩnh với Âu Tuấn, đột nhiên quát to: "Giản Linh! Con đứng đó cho ông! Còn chưa cho con ngồi đâu!"

"Ông nội…" Giản Linh mím môi nhìn ông cụ.

Còn chưa đợi ai nói chuyện, giá chim trên cửa sổ phòng trà, là một con vẹt xám mà ông cụ nuôi, tên là Hạt Đậu. Đã nuôi hơn mười mấy năm rồi, nó vô cùng thông minh, biết nói rất nhiều.

Lúc nãy Hạt Đậu vẫn vùi đầu dưới cánh ngủ, lúc này bị tiếng quát của ông cụ làm giật mình.

Nó lập tức đứng trên giá ngang đỡ chim, dang đôi cánh lông vũ màu xám, lớn tiếng kêu: "Giản Linh! Khốn nạn! Giản Linh! Khốn nạn!"

Âu Tuấn suýt chút nữa không kìm được nhếch môi cười! Phải nghe ông cụ mắng Giản Linh khốn nạn bao nhiêu lần mới mưa dầm thấm đất hình thành loại phản xạ có điều kiện như vậy?

Bỗng chốc trán Gián Linh xuất hiện đầy vạch đen, chỉ cảm thấy khuôn mặt này không cần dùng trước mặt Âu Tuấn nữa, cô lấy tay làm tư thế bắn súng, chỉ về phía Hạt Đậu, tức giận nói: "Im miệng! Cái con súc vật lông dẹt này!"

Ngón tay cô mang một ít linh khí bắn về phía Hạt Đậu, vừa hay bắn trúng đầu vẹt.

Vẹt xám vốn dĩ là một con chim vô cùng thông minh, trước đây thường xuyên được Giản Linh cho ăn linh lực, đương nhiên càng thêm thông minh. Hạt Đậu lập tức nghiêng đầu sang một bên, nó kêu lên: "A! Tôi chết rồi! Giản Ôn! Trả thù cho tôi đi!"

Nói sự thật trên dưới nhà họ Giản, cũng chỉ có Hạt Đậu dám gọi thẳng tên của ông cụ.

Không thể không nói, mặc dù Đậu Tử nói vậy làm Giản Linh mất hết mặt mũi, nhưng ít nhất đã chọc cười ông cụ.

Vẻ mặt của Giản Ôn đã không còn sự nghiêm khắc như vừa rồi, ông cụ nhịn ý cười, tức giận liếc Giản Linh: "Cháu thật có tiền đồ…"

Giản Linh vừa nghe giọng điệu này của ông nội thì biết cảm xúc của ông đã dịu lại rồi, cô cười sung sướng: "Còn không phải sao, dù gì cũng là cháu gái của ông."

"Ông không có đứa cháu làm người ta bớt lo như vậy!" Giản Ôn vẫn không vui lòng.

Âu Tuấn ở bên cạnh cười nói: "Ông Giản, ông thật đúng là đồng đội tốt của ông cụ nhà cháu, ông nói giống hệt ông cụ, ông nội cũng thường nói cháu như vậy."

Giản Ôn bất lực vẫy tay: "Được rồi, ngồi xuống cả đi."

Giản Linh vui vẻ: "Ôi trời, cảm ơn ông nội!"

Cô vội vàng kéo Âu Tuấn đi qua đó ngồi xuống, Âu Tuấn thấy tâm trạng của ông cụ Âu vẫn không tệ, bèn nhân lúc này, lấy quà tặng ra.

Ông cụ Giản không hứng thú với những thứ như thuốc bổ, nhà họ Giản cũng không thiếu những thứ này, chỉ là tấm lòng của bậc con cháu mà thôi.

Nhưng khi nhìn thấy Âu Tuấn lấy mấy hộp trà ra, ánh mắt ông cụ rơi trên hai hộp.

Đôi mắt Giản Ôn bỗng nhiên bừng sáng, ông cụ cười nói: "Ôi, không tệ không tệ." Ông cụ vuốt ve hai hộp trà: "Ông xin Âu Xa Phương hai hộp trà này nhiều lần rồi mà ông ấy cũng không nỡ cho, sao nào? Lần này ông ấy nỡ rồi à?" 

Âu Tuấn nhìn ông cụ Giản, anh cười nói: "Cháu lén lấy, ông cụ không biết, ông Giản, ông đừng nói với ông cụ là được."

Giản Ôn vui vẻ: "Ông nhớ ông ấy khóa trong tủ trong vườn trà."

Âu Tuấn không để tâm: "Chỉ cái khóa đó, cháu nhắm mắt cũng mở được."

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận