Âu Tuấn đương nhiên nghe ra sự quan tâm lo lắng trong câu nói của ông cụ Giản, anh mỉm cười: "Cháu hiểu, xin ông yên tâm."
Giản Ôn gật đầu: "Bây giờ thấy cháu và con khỉ nhà ông chung sống tốt với nhau, thì ông yên tâm rồi."
Sau khi nói xong chuyện này, Giản Ôn mới quay sang nhìn Giản Linh.
Ánh mắt của ông vừa nhìn sang, Giản Linh đã rụt cổ vào, trông cô vô cùng đáng thương làm nũng với Phương Mộc Miên: "Bà nội…"
Bà cụ nghiêng mắt liếc Giản Ôn: "Nói chuyện thì nói bình thường, đừng lớn tiếng."
Bà cụ vừa nói xong, khí thế của Giản Ôn đã giảm xuống, ông cụ khẽ thở dài, nói với Giản Linh: "Cháu lại làm cái gì rồi? Sao sắc mặt lại kém như vậy?"
Mặc dù tính cách của Giản Linh là chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, nhưng nếu ông nội đã nhìn ra rồi, cô cũng không muốn nói dối, nên chuyện lớn hóa nhỏ nói qua loa: "Haiz, chỉ là chút chuyện nhỏ trong trong công việc thôi, không có gì nghiêm trọng, ông đừng lo lắng."
"Không lo ư?" Giản Ôn hỏi ngược lại: "Nếu không phải từ nhỏ cháu… thôi bỏ đi."
Ông cụ Giản xua tay: "Hai đứa bây giờ ở cùng một đơn vị, từ nay về sau phải giúp đỡ, chăm sóc lẫn nhau."
Âu Tuấn và Giản Linh đều gật đầu.
Lúc này, hai người đã tặng quà xong rồi, cũng uống trà và trò chuyện xong rồi. Chỉ chờ đến lát nữa đến giờ ăn cơm tối, mọi người cũng vui vẻ ăn bữa cơm nữa là được.
Dương Tâm Lan nói với Giản Linh: "Lâu như vậy rồi con mới về, bác trai và bác gái đều rất nhớ con, con đi cùng với ông và bà ra phòng khách, trò chuyện với các bác."
Giản Linh không có ý kiến gì về việc này, chỉ là thấy mẹ cô vỗ vào tay Âu Tuấn: "Âu Tuấn, cháu đi với bác, hai chúng ta nói chuyện một lúc."
Giản Linh không vui: "Nói chuyện gì chứ? Sao lại không đưa con theo?"
"Đó là vì mẹ thấy con phiền nên không đưa con theo đó, sao lại không tự mình biết mình như vậy chứ…" Dương Tâm Lan trước giờ không bao giờ che giấu sự ghét bỏ với cô con gái của mình.
Giản Quang Minh đã xem hai mẹ con họ đấu trí, so dũng khí và cãi nhau nhiều năm như vậy rồi, đã sớm quen rồi.
Giản Linh bĩu môi: "Nói bậy, ưu điểm lớn nhất của con là tự mình biết mình đấy."
"Vậy thì nhanh chóng nghe theo lời mẹ đi." Dương Tâm Lan nói.
Âu Tuấn nghiêng mắt cho Giản Linh một ánh mắt yên tâm, Giản Linh nghĩ một chút, cô gật đầu, cô đi cùng với ông cụ và bà cụ ra phòng khách ngồi chơi.
Còn Dương Tâm Lan thì đưa Âu Tuấn đi ra sân sau, đi vào một tòa nhà khác.
Trên đường đi, Dương Tâm Lan không nói gì, nên Âu Tuấn cũng không hỏi nhiều mà chỉ lặng lẽ đi theo bà ấy, đi mãi cho đến khi dừng trước cửa một căn phòng.
Giờ Âu Tuấn mới hỏi: "Có phải là bác có lời muốn nói với cháu không?"
Dương Tâm Lan khẽ thở dài, bà ấy im lặng gật đầu và mở cửa phòng ra: "Đi vào thôi, đây là phòng của bé Năm."
Âu Tuấn nghe thấy bà ấy nói thế thì hơi ngơ ngác, anh có một chút hứng thú.
Mặc dù anh từng đến nhà họ Giản nhưng mà lần nào cũng đến làm khách với ông cụ nhà mình, nhà anh dạy dỗ rất nghiêm, cũng sẽ không chạy lung tung trong nhà người khác.
Phần lớn là ở trong sân, bởi vì có quan hệ khá tốt với Giản Ba, cho nên từng vào phòng Giản Ba trò chuyện và ngồi chơi.
Còn phòng của Giản Linh, anh chưa từng đặt chân vào.
Cho nên khi anh vừa bước vào thì không kiềm được xem xung quanh một chút, bởi vì nhà cửa nhà họ Giản có diện tích cũng rất lớn, chắc là không thể chỉ xem là biệt thự, bởi vì ngoại trừ nhà chính ở phía trước ra.
Ông cụ và bà cụ ở trong nhà chính.
Ngoài ra còn có ba tòa nhà nhỏ, nhà bác cả Giản ở một tòa, nhà bác hai Giản ở một nhà và còn có Giản Linh và ba mẹ ở một tòa.
Cả nhà họ Giản đều ở trong ngôi nhà này. Trước mắt Âu Tuấn được Dương Tâm Lan đưa vào chính là tòa nhà nhỏ của họ.
Căn phòng của Giản Linh không lớn lắm nhưng cũng không quá nhỏ, được trải thảm sạch sẽ. Có một cái giường đơn rộng khoảng một mét hai, một cái bàn học và một tủ sách. Còn có một cái tủ xây trong tường, thật ra là một phòng ngủ vô cùng bình thường nhưng cũng vô cùng ấm áp.
Chỉ là một căn phòng như vậy, thật sự không nhìn ra dáng vẻ trong nhà có mỏ(giàu có).
"Lúc còn nhỏ, bé Năm không sống ở đây lâu, vừa biết đi và nói chuyện thì được em trai bác, cũng là cậu của bé Năm mang đi, đưa lên núi nuôi."
Dương Tâm Lan nói, rồi bà ấy kéo một ngăn kéo ra, lấy ra vài cuốn album.
Đôi mắt Âu Tuấn chợt sáng lên, anh có thể đoán được, trong cuốn album này, chắc là ảnh lúc nhỏ của Giản Linh.
Anh quay đầu hỏi Dương Tâm Lan: "Tại sao lại đưa cô ấy lên núi vậy ạ?"
Anh nhìn thấy trên mặt Dương Tâm Lan, vẻ mặt có chút ảm đạm: "Cháu cũng biết thể chất của bé Năm nhà bác. Trên thực tế, huyết thống nhà họ Dương ở thành phố Nam Sơn, ở phương diện này đều là thiên phú dị bẩm, chỉ có bác là ngoại lệ, bác không có bản lĩnh gì, vì vậy bác sống cuộc sống của người bình thường. Nhưng bởi vì tiếng tăm của nhà họ Dương, bác đã gả được cho người tốt."
"Nhưng bởi vì bác không có thiên phú, cho nên đã tránh khỏi những trách nhiệm mà cô nên gánh trên vai, kết quả, lại đè hết lên người con gái bác, con bé vừa ra đời thì đã vô cùng có thiên phú. Có năng lực như vậy, nếu như không học được cách điều khiển và tận dụng thì sẽ rất nguy hiểm. Vì thế, từ nhỏ nó đã được đưa lên núi, nói trắng ra, chính là đi học những bản lĩnh đó."
Lúc này Âu Tuấn có thể nhìn ra, mặc dù bình thường dường như Dương Tâm Lan tỏ ra rất ghét bỏ bé Năm, nhưng thật ra bà ấy rất yêu thương con gái của mình, thậm chí còn cảm thấy áy náy bởi vì sinh ra con có thiên phú như vậy.
"... Bác gái, bác đừng tự trách. Bé Năm rất lạc quan và cởi mở, chắc chắn cô ấy cũng không muốn bác tự trách mình vì chuyện này." Âu Tuấn nhẹ nhàng vỗ lên tay bà ấy.
Dương Tâm Lan mỉm cười, sau đó ánh mắt bà đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Bác biết con gái bác rộng rãi độ lượng bao nhiêu. Chỉ là Âu Tuấn à, có một chuyện bác phải nói với cháu. Cháu cũng thấy rồi đó, bé Năm làm việc ở bộ đặc thù, chỉ là con gái của nhà bác cho dù không làm việc thì cũng có thể sống rất tốt. Nhưng con bé còn đến làm việc ở bộ đặc thù, là vì có nguyên nhân."
Vẻ mặt của Âu Tuấn cũng trở nên nghiêm túc: "Bác nói đi ạ."
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!