Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thiếu Tướng Đại Nhân: Sủng Vợ Tận Trời

Các trưởng bối đã ăn no, họ đang tán gẫu trò chuyện với nhau, nhìn trận chiến ở bên này, đều không nhịn được mà cười.

Nghe thấy cách Âu Tuấn gọi Giản Linh là "anh Hầu" trong lời nói của Âu Tuấn. Dương Tâm Lan thở dài một tiếng và đưa tay che mặt.

Giản Anh ho nhẹ vài tiếng, ném ánh mắt cầu cứu sang phía Giản Đức, Giản Đức đã sớm hoàn thành mục tiêu, biết Âu Tuấn và Giản Linh không còn mâu thuẫn với sự sắp xếp của gia đình, trông có vẻ ở bên nhau cũng không tồi.

Kiểu gì cũng trở thành em rể của Giản Đức này rồi, Giản Anh là em trai anh ấy, Âu Tuấn là em rể tương lai anh ấy.

Hai bên đều là họ hàng, Giản Đức đề cao ý thức giúp người thân không cần đạo lý, dứt khoát mặc kệ cả hai bên, để bọn họ tự đấu đi.

Còn về ánh mắt cầu cứu của Giản Anh, Giản Đức giả vờ như không hiểu, tiếp tục trò chuyện với ba và hai người chú.

Giản Anh đành chịu không biết làm sao, làm sao anh ấy không biết Âu Tuấn họ gì, Giản Anh cũng đến nhà họ Âu ăn cơm không phải chỉ một lần. Về sức chiến đấu đáng kinh ngạc trên bàn rượu của nhà họ Âu...

Giản Linh uống xong bát canh thì nằm úp sấp trên bàn, nghiêng đầu nhìn Âu Tuấn và anh ba của cô cụng rượu.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Âu Tuấn uống rượu như vậy, thật ra anh chưa bao giờ tỏ ra mình là người nghiện rượu hay là tửu lượng cao, cho nên Giản Linh cũng không biết tửu lượng của anh thế nào.

Bây giờ thì cũng hiểu rồi, đối diện với tửu lượng như này của Âu Tuấn, không có ai trong nhà họ Giản có thể đánh lại!

Đừng nói Giản Anh, ngay cả Giản Đức hoặc hai người họ cũng liên thủ lại thì chắc cũng không đọ nổi với Âu Tuấn.

Đúng thật là...

Đầu óc Giản Linh lại bắt đầu suy nghĩ lan man, ngay lập tức hiện lên câu "Trong tiéng nói cười mà thuyền giặc tro bay khói tan".

Cuối cùng Giản Anh được Giản Đức và Giản Thành đỡ về phòng, mềm oặt như bún...

Giản Linh lẩm bẩm nói: Thật không dễ dàng gì, anh ba em vốn bình tĩnh bao năm trên bàn rượu, vậy mà lại chết ở đây..."

Âu Tuấn lúc này lại thản nhiên, bưng cốc trà nóng, trên môi nở nụ cười nhẹ. Anh uống cũng chỉ vừa tầm, không đến mức mặt đỏ gay gắt, trên má chỉ hiện lên một lớp màu hồng nhạt, nhưng đôi mắt bị rượu nhuốm màu lại sáng ngời đến kinh ngạc.

Nhìn cực kỳ đẹp, đặc biệt là đôi môi trông có vẻ mỏng nhưng lại mềm và đầy đặn khi hôn của anh, lúc này khóe môi có hình vòng cung rất nông, kết hợp với đôi mắt long lanh thì quả thực đẹp không còn gì để nói.

Âu Tuấn đặt cốc xuống, duỗi eo thoải mái, phun ra bốn chữ: "Trận đầu thắng lợi."

Giản Linh lười biếng chớp chớp mắt nhìn anh, cười khúc khích: "Thiếu tá uy vũ quá."

Nhà họ Giản cũng không phải tha cho Âu Tuấn, hơn nữa cũng đã đủ rồi, người già có thói quen ngủ sớm, nên cũng chỉ tới đây thôi.

Ngày mai Giản Đức còn phải đi làm, hôm nay chỉ là sắp xếp thời gian để về ăn một bữa, hiện tại anh ấy là cán bộ ở địa phương, coi như là tích lũy bằng cấp, trong tương lai sẽ có nhiều thành tích xuất sắc hơn khi được điều động về thành phố Yên Ninh, cho nên phải gấp rút trở về địa phương trong đêm.

Ngày mai Giản Chi còn phải lên lớp, vị trí nhà cũ của nhà họ Giản nằm ở ngoại ô, trường đại học đã phân nhà cho cô ấy rồi, cho nên cô ấy cũng định quay về trường.

Giản Thành là do mọi người đều biết nguyên do, sợ ở nhà lại làm chướng mắt trưởng bối, nên không sống ở nhà họ Giản.

Vì vậy sau khi bữa tối kết thúc, bọn họ cũng chuẩn bị quay về.

Giản Quang Minh nhớ con gái, nên bảo Giản Linh và Âu Tuấn ở lại nhà họ Giản. Giản Linh không có ý kiến gì, Âu Tuấn cũng không có ý kiến gì về việc ở lại, nhưng anh có cảm thấy đôi chút không ổn ở chỗ, anh lo Giản Linh chưa hoàn toàn bình phục, có phải quay về công quán sẽ an toàn hơn không.

Nhưng ở trước mặt trưởng bối, anh không muốn hỏi, chỉ đợi quay về ngôi biệt thự của ba mẹ Giản Linh ở sân sau, nhân lúc Giản Quang Minh và Dương Tâm Lan không có ở bên cạnh, Âu Tuấn lập tức nắm lấy vai Giản Linh, thấp giọng hỏi bên tai cô: "Ở lại đây thì em có an toàn không? Tối qua em còn sốt đó!'

Giản Linh khẽ quay đầu nhìn về phía anh, cười híp mắt nói: "Lo lắng cho em đến vậy à? Nên tối qua anh bí mật tới chăm sóc cho em, sáng sớm lại lén lút đi? Chàng tiên ốc à?"

Âu Tuấn mấp máy môi, nhìn sang chỗ khác rồi ho nhẹ một tiếng: "Em đừng đổi chủ đề, anh đang hỏi nghiêm túc đó."

Giản Linh khua tay: "Đây là nhà em, lúc chưa liên quan gì tới anh, em luôn sống ở đây, chỗ này đương nhiên an toàn rồi. An toàn giống như công quán đó, thậm chí còn an toàn hơn công quán."

Giờ Âu Tuấn mới yên tâm, hơi ngạc nhiên hỏi: "Còn an toàn hơn công quán cơ à?"

Giản Linh gật đầu: "Tất cả cấm chế ở đây đều do cậu em đích thân làm."

Âu Tuấn: "Người cậu dẫn em lên núi đó à?"

Giản Linh cười: "Vâng, chính là người cậu đấy. Em chỉ có một người cậu đấy thôi, cực kỳ lợi hại, tất cả kỹ năng của em đều do cậu em dạy."

Âu Tuấn cũng yên tâm không ít, Dương Tâm Lan cầm bộ đồ ngủ bằng lụa đi ra: "Tiểu Tuấn này, cháu cao quá, chỗ này không có đồ vừa với cháu, cháu thử bộ đồ ngủ này đi, là của bố Tiểu Linh đấy, bởi vì mua size to quá nên chưa mặc lần nào, cháu thử xem có vừa không."

Âu Tuấn cười dịu dàng, gật đầu nói: "Vâng, cảm ơn bác gái."

"Không cần khách sáo." Dương Tâm Lan rất vui vẻ.

Nghĩ một lúc, bà ấy lại đi tới đi lui một vòng qua người Âu Tuấn và Giản Linh, thấy Tiểu Linh lúc này đang ôm cánh tay Âu Tuấn, động tác đó trông vô cùng thoải mái.

Dương Tâm Lan vui vẻ đi dọn dẹp phòng cho Âu Tuấn.

Phòng khách nằm ở cạnh phòng Giản Linh, Âu Tuấn đã từng đến phòng Giản Linh rồi, cho nên khi nhìn vào cách bài trí của phòng khách này, nếu như không sai thì giường của phòng khách và giường của Giản Linh đều dựa vào tường, hơn nữa là cùng một bức tường, hai người họ chỉ cách nhau một bức tường.

So với căn phòng trong công quán mà Tần Đường Hạ dọn cho anh, nó cách căn phòng của Giản Linh nửa cái hành lang, còn bây giờ thì bọn họ chỉ cách nhau rất gần.

Âu Tuấn nằm trên giường trong phòng dành cho khách, vừa mới nhắm mắt lại thì nghe thấy tiếng động truyền từ cách vách tường.

Vốn dĩ anh còn tưởng Giản Linh ở cách vách không cẩn thận đụng vào tường.

Nhưng tiếng động đó không dừng lại, càng nghe... càng cảm nhận được có ý gì đó.

Âu Tuấn nhướng mày, mã Morse sao?

Anh cẩn thận lắng nghe mã Morse mà Giản Linh gõ ở vách bên kia.

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận