Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thiếu Tướng Đại Nhân: Sủng Vợ Tận Trời

Âu Tuấn sững người một lúc, anh hơi cau mày: “Giản Linh, em!”

Giản Linh khịt khịt mũi: “Không sao đâu, yên tâm đi.”

Cô đưa tay ra đỡ Nick dậy: “Được rồi, đừng giả chết nữa, mau uống đi, uống xong rồi ngủ một giấc sẽ phục hồi mau thôi.”

Nick vốn đã nhắm tịt mắt, lúc này hé mắt ra nhìn cô, cũng không có tạo ra âm thanh gì, cũng không mở miệng.

Mặc dù máu của Giản Linh rất thơm nhưng không được, Nick chỉ trừng mắt nhìn cô.

Giản Linh lại sụt sịt, nước mắt trên mặt còn chưa khô, mếu máo nhìn anh ta nói: “Nick, xin lỗi là tôi sai rồi, tôi vì quá lo lắng nên không kìm chế được cảm xúc của mình, tôi không nên ra tay làm bị thương người khác.”

Vô cùng thành khẩn.

Môi Nick hơi cong lên, giọng khàn khàn cười nói: “Có phải cô dùng chip để định vị chỗ của tôi không?”

Giản Linh gật đầu, lại nói: “Bên kia đã xét duyệt, tôi sẽ cho anh một túi.”

Cô lại đưa tay lên miệng Nick.

Vốn dĩ Nick còn muốn làm kiêu, nhưng anh ta cảm nhận được có một người đang dùng ánh mắt mạnh mẽ nhìn chằm chằm mình ở bên cạnh.

Đôi mắt sắc bén như chim ưng của Âu Tuấn đang nhìn anh ta chằm chằm.

Ánh mắt của anh như muốn nói: “Mẹ cậu, cậu mà còn không mở miệng nói lời nào một giây nữa là ông đây sẽ kéo rèm ra, cho cậu bị thiêu chết.”

Vì vậy nick cũng không kiêu ngạo nữa, đưa môi mình vào lòng bàn tay, mặc dù sắc mặt vẫn trắng bệch như cũ, nhưng không khó để nhìn ra ánh nhìn hoàn mỹ đó.

Thật ra chuyện Nick bị thương chỉ là chuyện nhỏ, Giản Linh vẫn giữ lấy tay, rốt cuộc thì Giản Linh vẫn mềm lòng, nếu như nhẫn tâm như Âu Tuấn, thì phản ứng đầu tiên chính là mở rèm cửa ra, chứ không phải chỉ dùng hai thanh gỗ để đâm anh ta, huống hồ còn không phải là đâm vào tim, mà chỉ là đâm vào hai vai.

Lỗ trên tay của Giản Linh cũng không to, nên máu cũng chảy không quá nhanh.

Nick cũng không thể uống trọn ngụm, nhưng thể chất của Giản Linh đặc biệt, cho nên máu cũng không giống với người bình thường. Có máu của cô, Nick hồi phục rất nhanh, ít nhất cũng sẽ không giống như lần trước bị Âu Tuấn xiên, ngủ mấy hôm mới tỉnh lại.

Nick cũng không dám tiếp tục để cho Giản Linh cho mình uống máu của cô, bởi vì Âu Tuấn hình như sắp điên đến nơi rồi.

Nick tự dùng máu của mình để điều trị vết thương, rồi nói: “Tôi phải nghỉ ngơi một lát…”

Còn chưa nói dứt lời, thì đã ngủ quên, dáng vẻ trông rất thoải mái thanh thản.

“Anh ta không sao chứ?” Giản Thành đưa tay đỡ rồi chau mày hỏi.

Giản Linh lau sạch vết máu trên tay, gật đầu: “Không sao, so với lần trước bị Âu Tuấn xiên thì vẫn còn nhẹ hơn rất nhiều, chẳng qua bây giờ là ban ngày, anh ta sẽ ở trong tình trạng yếu ớt, trước khi tối anh ta sẽ tỉnh lại thôi.”

Giản Thành có chút không yên tâm, đưa mắt nhìn Nick đang nằm trên sàn nhà, không hề cử động, thật sự là bất động, lồng ngực cũng không đập, như thể đã chết đi vậy…

Giản Thành chau mày: “Vậy…Cứ để như vậy ư? Mặc kệ cậu ta sao?”

Giản Linh đã quá quen với Nick, mặt trời vừa ló dạng thì anh ta đã nằm như chết ở nơi không có ánh sáng mặt trời rồi, cho nên cô gật đầu: “Ừm, cứ kệ anh ta, khi trời tối anh ta sẽ tỉnh dậy thôi, không sao đâu.”

Âu Tuấn nhìn Giản Thành rồi hất cằm về phía phòng ngủ: “Đi vào trong đi, nói chuyện của cậu trước đã.”

Giản Thành gật đầu, Giản Linh nhìn ra tình hình của anh Tư mình không được khỏe, nên liền nắm tay dìu anh ấy vào trong.

Nhìn lên nhìn xuống để chắc chắn anh ấy không bị thương, rồi mới dìu anh ấy ngồi lên giường.

“Anh không có bị thương, Giản Linh đừng lo lắng, đầu anh hiện tại vẫn còn chút chấn thương.” Giản Thành cười nói, đưa tay xoa xoa đầu của Giản Nhi.

Giản Linh vẫn mếu môi, cô vì chuyện của Giản Thành mà bị dọa đến sợ, ánh mắt còn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại.

Giản Linh nói: “Còn bị chấn động não ư, đúng là chuyện lớn mà, nếu không nhờ có Nick, không biết anh đã xảy ra chuyện gì nữa.”

Âu Tuấn kéo ghế đến bên giường cho Giản Linh ngồi xuống, còn anh đứng sau lưng của Giản Linh.

Giọng điệu bình tĩnh lạ thường, ngược lại khiến cho người khác nghe không ra được bất cứ cảm xúc nào.

“Sao đột nhiên xe lại xảy ra vấn đề, cậu nói do thắng xe xảy ra vấn đề đúng không?” Âu Tuấn hỏi.

Giản Thành gật đầu: “Ừm, không có cách nào giảm tốc độ, không có cách nào dừng xe, không có cách nào kiểm soát được tình hình, trước đây cũng chưa từng xảy ra chuyện này.”

Âu Tuấn đưa mắt xuống nhìn Giản Linh nói: “Em hỏi thử xem chiếc xe bây giờ bị kéo đi đâu rồi, sau đó để Viễn Thanh đích thân đi đến đó, kiểm tra để xác nhận xem thắng xe đã xảy ra vấn đề gì?”

Âu Tuấn vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt tóc của Giản Linh.

Được anh vuốt tóc, cộng thêm giọng nói lạnh lùng trầm ấm, lại ổn định, giọng điệu từ tốn đó khiến cho thần kinh và cảm xúc của Giản Linh, thoải mái hơn rất nhiều.

“Vấn đề gì?” Giản Thành có chút không hiểu, thật sự cho đến lúc này anh ấy vẫn nghĩ rằng là xe mình bị hỏng chứ không phải là vấn đề gì khác.

Âu Tuấn bình tĩnh nhìn vào mắt của Giản Thành: “Hãy nghĩ xem liệu đó thật sự là do xe hỏng, hay do yếu tố con người.”

Câu này được nói ra khiến cho mắt của Giản Thành mở to hơn, chân mày căng thẳng nhíu lại.

Lập tức anh nhận ra “Yếu tố con người” này có nghĩa là gì, hay tay anh ấy nắm chặt.

Giản Linh liền nhanh chóng nắm lấy tay của anh Tư: “Anh Tư, chuyện này anh đừng quan tâm nữa, cứ để đó em giải quyết, anh cứ nghỉ ngơi cho tốt, huống hồ anh Ba cũng đã dìm chuyện này xuống, chú hai và mẹ hai cũng không biết, đừng để bọn họ biết là được rồi. Anh gọi một cuộc điện thoại báo bình an với anh Ba là được, em thấy anh ấy sắp điên lên rồi.”

Âu Tuấn véo vành tai của cô: “Anh thấy em cũng sắp điên đến nơi rồi.”

“Bây giờ em uống thuốc rồi, không nổi điên nữa.” Giản Linh nhướng mày nhìn anh cười, nhìn thấy biểu hiện của Âu Tuấn không được tốt, thật bình tĩnh, bình tĩnh đến gần như nghiêm túc.

Giản Thành cũng gật đầu: “Được, anh không sao, khiến hai người lo lắng rồi, hai người không cần ở đây canh chừng anh nữa, anh ngủ thêm hai ngày là sẽ khỏe lại thôi, hai người quay về trước đi.”

Âu Tuấn không có ý kiến gì, gật đầu: “Được thôi, có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ gọi cho tôi.”

Âu Tuấn nhấn mạnh từ “Tôi”.

Mặc dù Giản Linh bảo không cần, nhưng Giản Thành vẫn tiễn hai người bọn họ ra tận cửa.

Sau khi hai người họ đi, Giản Thành mới quay vào trong phòng, cánh cửa hư rồi, cần tìm người sửa thôi…

Giản Thành thấy Nick vẫn đang nằm yên trên mặt đất.

Anh bất giác nhíu mày, đi vào phòng ngủ lấy ra một chiếc gối mềm và một chiếc chăn, ngồi xổm xuống đỡ đầu của Nick rồi đặt đầu anh ta lên gối ngủ.

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận