Những người còn lại trong biệt thự cảm thấy rất hả giận, mặc kệ là ai làm cũng được, miễn sao đã cái nư là được rồi.
Sau bữa trưa, họ trở về phòng để ngủ bù, mấy ngày nay Âu Tuấn và Giản Linh ở biệt thự chủ yếu đều là như thế này.
Tay nghề của Âu Tuấn rất tốt, anh không ngại vào bếp nấu nướng, cho nên bọn họ một ngày ba bữa không thiếu bữa nào, sáng sớm chăm chú say mê ăn sáng, sau đó thả mình trên sô pha phòng khách ngủ thiếp đi.
Đến giờ ăn trưa, mọi người đều trở lại bình thường, ăn trưa xong thì trở về phòng tiếp tục ngủ bù, sau khi nghỉ trưa mới tập hợp lại.
Mọi người về phòng ngủ bù, Giản Linh ngồi trước bàn làm việc trong đại sảnh, bật màn hình máy tính lên.
Trên màn hình là trang email của một bản báo cáo đánh giá, toàn bộ email đều là tiếng Anh, Âu Tuấn tùy tiện liếc mắt nhìn một chút, văn bản được viết rất cẩn thận, hơn nữa còn có một ký hiệu đơn giản, là ký hiệu của Đặc khu Bộ quốc gia A.
Giản Linh đã soạn sẵn email trả lời, nhưng vẫn chưa gửi, Âu Tuấn biết cô đã chuẩn bị email hồi âm từ hai ngày trước rồi.
Có điều cô vẫn còn đang rầu rĩ, hai ngày nay tâm trạng cũng không được tốt, không được tập trung.
Âu Tuấn đi tới, vươn tay xoa xoa tóc cô: “Hai ngày nay băn khoăn thế mà vẫn chưa suy nghĩ xong hả em?”
Giản Linh cúi đầu, khẽ ừ: “Anh biết rồi à.”
“Em suy nghĩ cái gì đều viết lên trên mặt hết, kiểu gì mà không biết chứ, chỉ có đám người kia không tim không phổi mới không thấy được thôi.” Âu Tuấn nói.
Có điều là không phải những người khác trong biệt thự vô tâm, mà là do họ quá tin tưởng vào Giản Linh, cho rằng không có chuyện gì là cô không làm được.
Giản Linh khẽ thở dài: “Âu Tuấn, anh nói xem ... Em nên làm gì bây giơ?”
Cô nhìn vào màn hình máy tính của mình, nói: “Thực ra, với tư cách là liên lạc viên của Đặc khu nước A, là đội trưởng bộ đặc thù của thành phố Yên Ninh, chỉ cần em thêm một hai câu vào thư trả lời là em có thể tiễn anh ta ra nước ngoài, đình chỉ tái nhập vào biên giới, tống trở về nước, nếu thêm vài câu nữa thì sẽ khiến anh gặp khó khăn một thời gian dài, đồng thời lâu ngày không nhập cảnh được…”
“Vậy thì tại sao không thêm nó vào?” Giọng Âu Tuấn chầm chậm, ngón tay tùy ý quấn lấy một lọn tóc của Giản Linh.
Thực ra, Âu Tuấn đã biết Giản Linh sẽ làm gì, trong lòng cô đã có kế hoạch chỉ là còn chưa quyết định mà thôi, nếu không cô cũng không xoắn xít nhiều ngày như vậy.
“Anh ta đã cứu anh trai em…” Giản Linh trầm giọng nói, đôi mắt cụp xuống: “Hơn nữa, anh ta thật ra là một người rất tốt, nếu… nếu anh ta không phải huyết tộc, em sẽ giơ hai tay ủng hộ anh ta và anh tư ở bên nhau, một ngàn tên Thư Minh cũng không bằng một Nick. Điều này, trong lòng em vẫn luôn biết rõ.”
Âu Tuấn nhẹ nhàng vuốt tóc cô, vô cùng đau lòng cho cô gái này.
Cô không phải không biết cái nào đúng, cái nào sai, cô biết nếu Giản Thành và Nick dây dưa, từ nhiều phương diện mà nói, đều là sai lầm. Nhưng cô cũng biết rằng tình cảm vốn dĩ không có đúng sai, có lúc nó đến rồi, muốn từ chối cũng không được.
Cũng giống như tình cảm từng bước tích tụ giữa Âu Tuấn và cô
Đó là lý do tại sao hai ngày qua cô phải một mình khổ não.
Thật ra, Âu Tuấn không phải là người thích xen vào những chuyện này, cho nên hai ngày nay, anh đều hy vọng cô có thể suy nghĩ thật kỹ càng nên làm như thế nào.
Nhưng hiện tại, anh không thể nhìn cô tiếp tục phiền não về vấn đề này nữa.
“Anh ta dù là tốt hay xấu, là huyết tộc hay con người, nên hay không nên cùng với Giản Thành, Giản Thành có thích hợp hay không thích hợp với anh ta hay không…”
Giọng của Âu Tuấn không nhanh không chậm: “Linh Linh, chúng ta nói gì đi chăng nữa, người có quyền quyết định cuối cùng vẫn là Giản Thành. Anh biết em lo cho Giản Thành, nhưng hãy để Giản Thành tự xem mà định đoạt! Em cũng biết mà, Giản Thành là người cho dù có đụng vào tường bể đầu cũng không quay lại. Nếu anh ấy muốn đối xử tốt với ai đó, việc đuổi Nick về nước đồng thời cấm tái nhập vào biên giới thì có tác dụng gì đâu?”
Hồi đó Giản Thành vừa ra khỏi cửa hàng, là có thể chạy đến châu Phi để chụp ảnh, sau đó trở thành một phóng viên chiến trường, anh ấy làm việc này cũng được hai ba năm rồi.
Giản Linh khá hiểu rõ tính cách cố chấp của người anh trai này. Nick ở đây, ít nhất cô cũng có thể lo liệu một thời gian, nếu thật sự xuất ngoại, anh tư chắc chắn sẽ đi theo, lúc bấy giờ chuyện này mới thực sự nằm ngoài tầm tay của cô.
Giản Linh hít một hơi thật sâu, thở ra một hơi dài rồi gật đầu, dường như cảm giác phiền não đã không còn nữa.
Một nụ cười rạng rỡ từ từ hiện ra trên khuôn mặt cô: “Anh nói đúng.”
Giản Linh siết nhẹ các ngón tay của Âu Tuấn, rồi nhìn vào bức email phản hồi đã được soạn sẵn trên màn hình.
Trong email phản hồi, ngoại trừ mấy thứ văn bản rập khuôn máy móc bla bla… các kiểu, cùng với vài ba lời nói lảm nhảm ngoài lề, mấu chốt quan trọng cũng chỉ có một hai câu mà thôi.
Nicholas Norsman đã thể hiện rất tốt. Trong nhiều vụ án, anh ta đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều, cảm ơn các bạn đã cung cấp nhân tài như vậy, hy vọng sẽ có nhiều cơ hội hợp tác và trao đổi tài năng hơn nữa trong tương lai.
Ngón tay của Giản Linh chạm vào bàn di chuột, di chuyển con trỏ đến nút gửi, nhấn xuống.
Cô đã rầu rĩ trong hai ngày, nhưng bây giờ nghĩ lại, thật ra chuyện này cũng đơn giản thôi.
Còn tình cảm của anh tư, cô không ý kiến, anh tư mới là người quyết định cuối cùng.
Sau khi gửi email phản hồi, Giản Linh nhẹ thở dài một hơi, dường như tất cả các cơ của cô đều thả lỏng, toàn thân ngả người dựa vào ghế.
Âu Tuấn cũng không biết cô đây là tinh thần sảng khoái hay mệt mỏi nữa.
Anh vừa định hỏi, đã thấy mắt Giản Linh đột nhiên sáng lên, đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào anh.
Chỉ cần nhìn dáng vẻ này, Âu Tuấn đã biết đây chính là cô sau khi tinh thần được thả lỏng.
Giản Linh bật dậy khỏi ghế, dáng vẻ tràn đầy sức sống của cô tỏa ra bốn phía, thiếu điều còn có thể nhảy cao ba mét. Tình trạng uể oải hai ngày qua giống như chỉ là ảo giác mà thôi.
Có thể hồi sinh đầy máu trong chốc lát, ngoại trừ Giản Linh, có lẽ không có người thứ hai rồi.
“Âu Luật, em muốn ra ngoài chơi! Chúng ta ra ngoài chơi đi!”
“Ok ok ok, đừng hét, đừng hét nữa.” Âu Tuấn bật cười, tuy nói thế, nhưng anh thấy cô kêu chít chít như con khỉ con như vậy, thì biết cô đã thật sự thả lỏng rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!