Nghe được những lời kiên quyết, nghiến chặt răng nói ra của Giản Linh ở phía sau lưng, Âu Tuấn mỉm cười, vươn tay nhéo nhéo má cô: "Được rồi, đợi đến lúc đúng giờ đúng thời điểm anh sẽ mặc cho em xem."
Giản Linh hai mắt đều tròn xoe: "Anh thay quần áo phải đúng giờ và đúng thời điểm sao? Hôm đó không phải anh cũng muốn bói toán chứ?"
“Như vậy cũng được.” Âu Tuấn gật đầu, dẫn cô và Vy Vy về đội ở bên kia: “Thật ra cũng không nhất định phải đúng lúc, đúng thời điểm...”
Âu Tuấn vừa nói, anh vừa liếc nhìn cô: "Anh thấy dáng vẻ của em thực sự rất muốn xem, anh phải làm bộ làm tịch một phen, lộ rõ của anh..."
Trước khi lời của Âu Tuấn nói xong, Giản Linh nhỏ giọng nói tiếp: "Mạnh mẽ?"
"Này em..." Âu Tuấn thấp giọng: "Có trẻ em ở đây, đừng có nói tục, Giản Linh."
Giản Linh lè lưỡi, đầu lưỡi màu hồng ở bờ môi nhanh chóng thu lại.
"Em đang nói bằng tiếng Anh, bigger-than-bigger!"
“Đi thôi.” Âu Tuấn gật đầu, cô luôn có lý do, còn có thể nói hùng hồn như vậy.
“Chờ đã.” Âu Tuấn để Giản Linh đợi ở đuôi hàng đợi, rồi anh bước đến cửa soát vé.
Đúng là có khu ưu tiên cho người quân sự, cũng có một lối đi riêng, chỉ là lối đi ưu tiên quân sự này hiện tại không có người nào sắp xếp, cho nên nó trực tiếp dùng chung với cửa bán vé với lối đi mua vé du lịch cho khách thông thường bên cạnh.
Lối đi mua vé dành cho khách du lịch bình thường xếp hàng dài, khi Âu Tuấn đi từ lối đi ưu tiên đến cửa mà không gặp chút trở ngại nào đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Có lẽ đều nghĩ rằng anh muốn chen hàng.
Nếu không phải tướng mã anh cao lớn, đoán chừng có người nhịn không được mà bước ra nói anh.
Đi tới trước cửa, vừa đúng lúc khách du lịch đứng đầu hàng mua vé xong, đứng thứ hai là hai cô gái trẻ, nhìn qua dáng vẻ đoán chừng ngoài hai mươi.
Thấy Âu Tuấn khom người về phía cửa hỏi thăm, một cô gái thì thào: "Này anh đẹp trai, đừng chen hàng..."
Ngược lại giọng điệu không quá mất hứng, vóc người đẹp cũng có chút tốt, dù sao con người đều là thị giác động vật, khi nhìn thấy người đẹp, dù cho có làm sai, người ta cũng có vẻ bao dung hơn một chút.
Nếu đổi thành một tên không đứng đắn nào đó không chừng đã bị mắng rồi.
“Xin lỗi, tôi hỏi trước một chút.” Âu Tuấn nhẹ giọng, lễ phép nói với hai cô gái một câu, sau đó quay sang nhân viên ở cửa hỏi: “Xin lỗi, quân nhân có được ưu tiên không?”
Nữ soát vé sững sờ một lúc, nói chung một ngày cũng không có mấy người quân nhân đến mua vé, nhất thời chưa có phản ứng lại, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt của Âu Tuấn.
"A?"
“Ở đây có viết ưu tiên quân nhân, có thể ưu tiên không?” Âu Tuấn lại hỏi.
Nữ soát vé trả lời: "Có được, anh có thể xuất trình giấy chứng nhận ra được không?"
Âu Tuấn lấy giấy chứng nhận của mình, hai cô gái ở đầu hàng òa lên một tiếng.
"Đúng là một người lính đẹp trai..." Hai mắt sáng lấp lánh, tựa hồ muốn cùng Âu Tuấn chụp ảnh chung.
Âu Tuấn đưa mắt nhìn bọn họ, không cóp bản ứng gì với câu này, sau đó nhìn nữ soát vé bên trong cửa nói: "Hai vé người lớn và một vé trẻ em."
“Được rồi, chờ một chút.” Người soát vé đáp.
Sau đó hai cô gái đứng đầu hàng thở dài tiếc nuối: “Đã kết hôn, còn con rồi...”
Chợt nghe anh nói mua hai vé người lớn và một vé trẻ em, phản ứng não của hai cô gái này cũng quá nhanh, ngay cả Âu Tuấn nghe xong cũng không nhịn được muốn bật cười.
Khi Giản Linh nhìn thấy anh cầm vé, quay người đi từ cửa ra, cô đi lên đón anh.
Khi Âu Tuấn đi ra khỏi lối đi, một chàng trai trẻ xếp hàng bên cạnh đưa tay ngăn Âu Tuấn lại và nói: "Anh bạn, giúp tôi mua vé với? Cái này phải xếp hàng tới khi nào..."
Âu Tuấn không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn anh ta một cái.
Giản Linh bước lên nắm lấy tay Âu Tuấn, cô duỗi đầu nói với anh chàng trẻ tuổi: “Anh bạn, anh ấy ở trong doanh trại quân đội khổ sở bao nhiêu năm như vậy không phải vì giúp người mua vé, xin thứ lỗi!"
Sau đó, cô kéo Âu Tuấn rời đi.
Nụ cười trên mặt Âu Tuấn không kìm được, Giản Linh cũng không nhịn được mà nói: "Anh không xấu hổ còn cười trước màn biểu diễn của mình!"
“Tôi đang tuyển ai?” Âu Tuấn sờ sờ mũi: “Anh chẳng phải bị coi làm nhân viên mua vé sao...”
“Chậc chậc chậc, đừng tưởng rằng em không nhìn thấy, anh ở bên cửa, hai cô gái trẻ kia đang cười đến chói mắt nhìn anh!” Giản Linh dùng hai ngón tay chỉ vào đôi mắt của chính mình vừa nói: “Đinh đinh! Chớp nháy!"
“Này, rốt cuộc là từ tượng thanh gì vậy?” Âu Tuấn bật cười nói.
"c-h-u-a! Đinh!" Cô vô cùng chu đáo chậm rãi dùng cách ghép vần đọc lại một lần: "Ăn ô, đinh!"
Vy Vy thích thú không thể chịu được, âm thanh của cô bé giòn giã.
Âu Tuấn cười đến mức hai mắt cong lên, nheo mắt nhìn Giản Linh: "Anh nhìn gần như vậy cũng chưa thấy ai long lanh, nhưng ngược lại em nhìn rất kỹ lưỡng."
Anh hơi nghiêng người ghé sát vào tai Giản Linh: "Giản Linh, có phải em ghen hay không?"
Giản Linh bị hơi thở của anh lướt nhẹ qua, cổ co rụt lại vì ngứa, quay đầu đi chỗ khác liếc mắt nhìn anh một cái, nhưng mà liếc mắt một cái cũng không có gì quỷ dị, bộ dáng giống một con mèo còn chưa tỉnh ngủ. Chỉ nhìn thôi cũng đã muốn sờ đầu, gãi cằm rồi.
“Ai dù cho thế nào? Em muốn ăn dấm chua thì anh có thể bồi thường cho em như thế nào?" Giản Linh hỏi.
Âu Tuấn ôm lấy Vy Vy, sau đó nói với Giản Linh: "Giản Linh, nhìn không ra đầu lưỡi của em khá dài a..."
“Còn mắng em?” Giản Linh trừng mắt.
Âu Tuấn cười nói: "Dấm chua bay ra khỏi Châu Á lao thẳng tới thiên hạ, em còn có thể dùng đầu lưỡi cuộn lại..."
Vy Vy rõ ràng hiểu điều này, tóm tắt một cách sắc bén: "Ăn dấm chua, chị gái ăn dấm chua!"
"Ai..." Giản Linh gãi đầu ngừng nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!