Chuyện này khiến Âu Tuấn có chút bất ngờ: “Chơi trò chơi kích thích?” Anh duỗi tay xoa mặt Vy Vy: “Cháu không sợ sao? Cháu có thể chơi được không?”
“Có thể! Cháu không sợ!” Vy Vy liên tục gật đầu, sau đó nhìn Âu Tuấn: “Chú, có phải chú sợ không?”
“Chú không sợ.” Âu Tuấn nói.
Giản Linh ở bên cạnh liếc anh: “Anh thật sự không sợ? Em nhìn nơi phát ra tiếng hét chói tai kia trên bản đồ, hình như là nhà ma.”
Sắc mặt Âu Tuấn hơi cứng đờ, ho nhẹ một tiếng: “Anh không sợ.”
“Em cũng không lo anh sợ, em chỉ lo lắng cho an toàn của những nhân viên phụ trách đóng giả quỷ thôi, anh biết là không thể động thủ chứ?” Giản Linh hỏi.
“Giản Linh, em nói xong chưa?”Âu Tuấn bất đắc dĩ.
Giản Linh cười hì hì: “Được! Vậy chúng ta chơi trò kích thích trước đi! Trò rơi nhanh xuống dưới kia, nghe đã thấy rất kích thích, chắc là tháp thả nhỉ?”
Cô vừa nói vậy, sắc mặt Âu Tuấn lại cứng lại, nhỏ giọng nói bên tai Giản Linh: “Em nói chuyện chú ý một chút!”
Giản Linh loát loát chính mình lời nói mới rồi, a đúng rồi, nói gì không nói ba hoa.
Cô liếc mắt nhìn chằm chằm Âu Tuấn: “Trong đầu anh toàn những thứ kỳ quái không hợp với trẻ em gì thế… Không ngờ nha thiếu tá Âu, anh rất biết lái xe đấy, là tài xế già lâu năm sao?”
Cô lại đùa cợt mấy câu không văn minh nữa rồi.
Âu Tuấn hận không thể bịt miệng cô lại, Giản Linh cười khe khẽ rồi nói: “Đi! Lái xe tới thành phố bên cạnh! Hạ cả cửa sổ xe xuống!”
Cũng may da mặt của cô dày, dù đã bắt đầu tức giận nhưng trên mặt vẫn giữ được bình tĩnh, rất nhanh, ánh mắt của cô đã bị tháp thả hấp dẫn, tháp thả của hành tinh Sao Mai cách con đường bên phải tiến vào công viên giải trí không xa.
Có lẽ là lo lắng mọi người chơi mệt rồi sẽ không còn dũng khí chơi tháp thả nữa nên mới đặt ở nơi gần lối vào, nhưng thật ra dù chưa chơi mệt, dũng khí của mọi người cũng vẫn có hạn, nên người chơi tháp thả không nhiều lắm.
Lúc bọn họ đi tới, Âu Tuấn thấy những việc cần chú ý viết trên bảng chỉ dẫn, nhíu mày, duỗi tay xoa đầu Vy Vy: “Làm sao bây giờ, trẻ em không thể chơi cái này, dù là chiều cao hay độ tuổi đều không đủ…”
“Hả?” Vy Vy có chút thất vọng.
Giản Linh cũng chưa từ bỏ ý định, qua hỏi nhân viên công tác, cũng nhận được đáp án như vậy, cô cũng có chút thất vọng.
Cô và Vy Vy cùng ngồi xổm ở đó, chỉ thiếu nước vẽ xoắn ốc trên đất.
Cũng may đứa bé này rất hiểu chuyện, sau khi uể oải một lát thì bắt đầu an ủi Giản Linh: “Không sao, chị và chú chơi đi, lát nữa em chơi trò trẻ em có thể chơi là được!”
Vy Vy xinh đẹp, mặc váy như công chúa nhỏ.
Hiện giờ tháp thả bên này cũng không bận, nhân viên hướng dẫn khách vào là một người phụ nữ tầm 30 tuổi, thấy cô bé đáng yêu như vậy thì vui mừng không chịu được.
Chủ động đi tới nói những trò chơi kích thích mà trẻ em có thể chơi.
Hơn nữa còn chủ động nói với Giản Linh và Âu Tuấn rằng hai người họ có thể đi chơi tháp thả, cô ấy sẽ giúp trông chừng Vy Vy.
Giản Linh không yên tâm lắm, đứa nhỏ này vốn dĩ đã sợ người lạ.
Cô liếc mắt nhìn Âu Tuấn một cái: “Anh lên trước đi, em ở dưới chụp ảnh cho anh, lát nữa em lên sau.”
Chơi còn phải theo thứ tự trước sau nữa, thật ra Âu Tuấn cũng không quá quan tâm việc có thể chơi trò này hay không. Tháp thả sao? Anh cũng đã nhảy dù không biết bao nhiêu lần.
Nhưng thấy Giản Linh có vẻ rất quan tâm, Âu Tuấn cười nói: “Nghĩ cái gì đấy?”
Giản Linh cười hì hì vài tiếng: “Em phải chụp được dáng vẻ dữ tợn của anh lúc đi xuống.”
“Dữ tợn?” Âu Tuấn nở nụ cười: “Vậy em có lẽ còn phải chờ dài cổ. Anh vào đây.”
Giản Linh gật đầu thật mạnh, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra.
Âu Tuấn nhanh chóng đi lên, mấy du khách bên cạnh không ngừng hét chói tai, khuôn mặt dữ tợn sợ hãi.
Anh ngồi ngay ngắn dưới sương mù, bất động như thần phật, mặt không đổi sắc, giống như trong nội tâm không hề dao động, thậm chí… Còn có chút muốn ngáp.
Mỗi một lần chơi sẽ lên xuống hai lần, Giản Linh chụp rất nhiều ảnh, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông kia vẫn luôn không chút thay đổi.
Vy Vy bên cạnh kéo tay Giản Linh nói: “Chị, chú cũng thật dũng cảm, thật sự không sợ hãi chút nào.”
Giản Linh cắn răng hàm, sau đó mới chậm rãi: “Sơ suất rồi! Những động tác nhảy dù và rơi vuông góc có lẽ anh đã sớm thuộc lòng, sao có thể bại trận bởi một trò chơi cấp thấp như tháp thả…”
Quả nhiên vẫn nên đến nhà ma chơi một lần!
Dáng vẻ không chút biến sắc của Âu Tuấn khiến Giản Linh có áp lực rất lớn, sau khi Âu Tuấn đi xuống, đến lượt cô đi lên, vừa ngôi ngồi lên ghế, thắt dây an toàn, Giản Linh đã nhìn thấy Âu Tuấn vừa ôm Vy Vy, vừa lấy điện thoại di dộng ra.
Cameras hướng về phía cô.
Giản Linh cắn răng hàm, môi hơi mấp máy một chút, tự lẩm bẩm một câu: “Thử thách mặt lạnh không biểu tình, bắt đầu khiêu chiến!”
Vút! Tháp nhảy lên rồi! Vèo! Tháp nhảy lao xuống!
Thật ra Giản Linh cũng không thấy sợ hãi mấy, nhưng cảm giác không trọng lực lúc rơi xuống dường như lan tràn từ đầu quả tim ra toàn thân, khiến cho cô không được tự nhiên.
Vì thế, mỗi lần tháp thả lên xuống, giữa hàng loạt gương mặt dữ tợn thét chói tai, Âu Tuấn thấy cô nhíu mày, cả người vặn vẹo, vò đầu bứt tai, quả thực chính là một con khỉ…
Điện thoại của Âu Tuấn vốn đang ở giao diện chụp ảnh, trực tiếp chuyển sang trạng thái ghi hình.
Được nhìn thấy hình ảnh con khỉ ngồi tháp nhảy này không dễ dàng, hơn nữa hình ảnh này còn xuất sắc như vậy, đương nhiên phải quay lại. Nếu video này được đăng lên, ít nhất cũng phải được được 82/100 điểm, thật sự rất lợi hại.
Một lát sau, Giản Linh lại khôi phục trạng thái bình thường, nhảy nhót nhẹ nhàng, có thể thấy được cũng không chút sợ hãi.
Sau đó, hai người bọn họ lại tiếp tục lần lượt chơi mấy trò chơi kích thích nữa, cảm thấy không thú vị, đổi thang mà không đổi thuốc. Hơn nữa, Vy Vy lại không chơi cùng, trong lòng bọn họ cũng không thoải mái.
Vì thế hai người dắt Vy Vy đến chỗ trò chơi trẻ em.
Bọn họ chơi lái xe va chạm, lượt đầu Vy Vy ngồi ở xe của Giản Linh, lượt sau ngồi trên xe Âu Tuấn.
Lúc Vy Vy ngồi trên xe Âu Tuấn, Giản Linh đâm trực diện vào anh, nhìn thấy khóe môi Âu Tuấn nở nụ cười, đôi mắt cong cong.
Hơn nữa ngay lúc va chạm, Âu Tuấn đã lập tức chắn tay trước trán Vy Vy, khuôn mặt nhỏ của cô bé đập vào tay anh, cười ha ha ha không ngừng.
Anh duỗi tay xoa đầu Vy Vy, cụp mắt cười nhạt.
Trong nháy mắt kia, Giản Linh cảm thấy quá ôn nhu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!